Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Valse Danube xanh

Thơ Lê Tam Hà
Quán Thơ BT vừa nhận được bài thơ " Valse Danube xanh" của Tác giả Lê Tam Hà, bạn đọc Quán chắc còn nhớ bài thơ Chiếc Võng xanh của chị, xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm mới với những hồi ức thánh thiện của chị, những cảm tác khi nghe bản nhạc Danube xanh đã để lại trong tâm hồn LTH những cảm xúc sâu lắng, xin mời bạn đọc bài thơ dưới đây.

*
Những chiều cùng anh

Nghe bản nhạc xanh 
Trăng nghiêng run rẩy
Sông Danube trong veo nhìn thấu đáy 
Thả hồn mình êm ả một thành Viên 

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

TIẾNG QUẠ KÊU

Thơ TQtrung
*
Giữa Hoàng cung Khơme
ta liếc nhìn
phía bên ấy là đền đài cung điện
vàng son thấp thoáng,
có tiếng quạ kêu như điên.

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Tiếng đàn

Thơ Quang Việt
*

Giữa vội vã, ồn ào đường phố,
Hối hả, giành nhau
Từng phút, từng giây,
Đèn đỏ không dừng,
Trống chút nào là lách lên ngay,
Chỉ nửa bánh xe cũng cố ngoi lên trước…

Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

QUÊ TÔI

Thơ TQtrung
*
Con đường nhỏ vắt ngang sườn núi
dòng sông xanh cần mẫn tải phù sa
Xa xa núi, xa xa trời mây trắng
Một dải biên cương bất khuất giữ quê nhà.

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

NỖI NHỚ....MỘT THỜI

Thơ Đức Dũng

*
Bỗng dưng tôi nhớ mùa Đông.
Khi tôi đi giữa cơn giông mùa hè
Tôi làm thơ tặng bạn bè
Khi chia tay giữa tiếng ve sân trường

Thơ tôi có những con đường
Một thời bé dại tôi thường đi qua
Những hàng cây những mái nhà
Những chiều xao xuyến sân ga đợi chờ

Tuổi thơ yêu lắm ước mơ
Yêu luôn cả những dại khờ ...Ngày xưa
Yêu chiều buổi ấy trời mưa
Hàng hiên trú vội vẫn chừa phần Em.

...Mà hàng hiên lại bé
Đứng ngoài anh chắn mưa
Không cho tạt vào em ........

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Tí tách giọt thời gian

Thơ Quang Việt
*
Tí tách, lại tí tách,
Từng giọt, từng giọt rơi.
Tích tắc, lại tích tắc,
Cứ thế, thời gian trôi.

Gió cứ thổi từ biển,
Muôn lớp sóng nhấp nhô.
Sóng đuổi nhau mải miết,
Nối nhau chạy xô bờ.

Nắng tươi, vàng như mật,
Xanh thăm thẳm, trời cao.
Có đôi vầng mây trắng,
Lơ lửng trôi bên nhau.

Thời gian sao nhanh vậy,
Mới đó, đã mấy ngày.
Mới vừa vui hội ngộ,
Giờ đã phải chia tay.

Tí tách, lại tí tách,
Từng giọt cà phê rơi.
Thời gian trôi, trôi mãi,
Nhớ lắm, Nha Trang ơi.

Cứ muốn bên nhau mãi,
Để thời gian ngừng trôi.
Chẳng dừng được tích tắc,
Vẫn phải chia tay thôi.

Lại hẹn lần sau nhé,
Rồi ta lại cùng vui,
Lại cùng nghe tí tách
Từng giọt thời gian rơi.

Nha Trang, 21/9/2015

Khúc hát xa khơi

Thơ Quang Việt

*
Ta lại về đây với bờ cát trắng,
Nghe sóng ca muôn thuở khúc xa khơi.
”Mùa Thu lại về” trên biển biếc,
Vời vợi trời xanh, Nha Trang ơi.

Tự bao giờ, sóng cứ xô bờ cát,
Để phi lao reo trong gió, vi vu.
Sóng từ xa khơi, đuổi nhau mải miết,
Dưới nắng tươi, lấp lánh, chạy xô bờ.

Con sóng nào trong muôn vàn lấp lánh,
Mang về đây hơi thở của Trường Sa?
Ở phía ấy, nơi giao hòa Trời Biển,
Có một phần máu thịt Tổ quốc ta.

Muôn con sóng lao xao, tung bọt trắng,
Như biển xanh, dưới nắng, nở ngàn hoa.
Vẳng giai điệu ngàn khơi trong tiếng sóng,
Từ vững vàng nơi ây, Trường Sa.

Gió cứ thổi về từ phía biển,
Để rì rầm tiếng sóng vang xa.
Nghe khúc xa khơi, lòng rộn rã,
Muốn hôn vào muôn con sóng Trường Sa.

Nha trang, 18/9/2015

Đón Thu

Thơ Quang Việt

*

Đưa tiễn Hè qua, đón Thu sang,
Cây khẽ đung đưa, rụng lá vàng.
Nghe trong gió thoảng hương Thu dịu,
Giữa trời xanh, mây trắng lang thang.
Trong nắng nhạt, lung linh vàng cúc,
Tiếng đàn ai ngân trong mênh mang…
Ríu rít sân trường, bầy em nhỏ
Vui tiễn Hè qua, đón Thu sang.


13/9/2015

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

NẮNG VÀNG MƠ

Thơ Việt Dũng

Chuồn chuồn chở nắng vàng mơ
Một mình em tiễn Thu xưa, một mình
Giao mùa vương sợi tơ tình
Để ai nhớ xỉnh xình xinh mỗi chiều
Người đi có thấy cô liêu…

HaNoi mùa Thu-2015

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

TRĂNG XƯA

Thơ Việt Dũng


*

Trăng xưa có bạc mái đầu…
Người xưa có nhớ tình sầu đã xa
Thu đưa ngọn gió la đà
Đường đời phiêu lãng xa xa ráng chiều
Trăng xưa còn đó thương yêu…


Thu, 2015

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Có một lần lỡ hẹn


Thơ Lê Hà
Quán thơ vừa nhận được một bài thơ của tác giả Lê Hà, bài "Có một lần lỡ hẹn", đây là bài thơ nối mạch cảm xúc của chị với người yêu và cũng là một người lính  trong đoàn quân giải phóng.  Nhân ngày Thương binh liệt sỹ , mời các bạn đón đọc bài thơ này.

*

Có một lần lỡ hẹn rồi thôi
Anh biền biệt nơi Trường sơn bom lửa
Em ở lại với bao ngày tựa cửa
Ngóng phía rừng già không mặc áo cô dâu

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

Cây hoa Vũng Chùa - thơ Quang Việt





Sau đúng một năm kể từ ngày rời bãi biển Vũng Chùa với môi trường nước mặn về môi trường nước ngọt ở Thủ đô, cây Từ bi biển (mình gọi là cây hoa Vũng Chùa) đã nở ra những bông hoa tím đằm thắm yêu thương. Xin chia sẻ mấy dòng cảm tác:

Cây hoa Vũng Chùa

Đứng trước biển, rễ cắm sâu bờ cát,
Đón muôn trùng sóng gió đại dương.
Thân mềm mại để chẳng bao giờ gãy,
Lá xanh rờn, tô thắm quê hương.

Chẳng ở nơi phồn hoa đô thị,
Đứng khiêm nhường trên bãi cát triều dâng
Vẫn nở hoa, dâng cho đời hương sắc,
Đâu có cần những hào nhoáng cao sang.
Không rực rỡ, vừa đủ cho đằm thắm,
Chẳng ồn ào, luôn ấm áp yêu thương.
Mênh mang gió, và mặn mà sóng biển,
Mãi muôn đời “Hữu xạ, tự nhiên hương”.

18/7/2015

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Nghĩ về lời di chúc *

Thơ Quang Việt
*
L
ời di chúc từ bao nhiêu thế kỷ
Cho đến giờ, giá trị vẫn vẹn nguyên.
Gã hàng xóm khổng lồ xấu tính,
Hàng ngàn năm nay đâu có để ta yên.

Ngài đã dặn, đừng coi thường việc nhỏ,
Phải thấy tim đen “gặm nhấm” của lân bang.
Đừng để Giang San thành “tổ con chim chích”,
Phải giữ vẹn nguyên là “tổ Đại bàng”.

Nay lũ giặc đang dùng bài “đại cục”,
“Mười sáu chữ vàng” với “Bốn tốt” ru ta.
Chúng chỉ mong ta đắm chìm vào giấc ngủ,
Để chúng tha hồ “tiểu cục” Tam Sa.

Chúng gặm nhấm từng bãi ngầm, đảo nhỏ,
Lấn dần từng con suối, bờ khe.
Chúng thâm hiểm, đủ chiêu trò dọa, dỗ.
Vừa vỗ về, vừa giơ vuốt răn đe.

Tim giặc đen, ngàn năm nay vẫn thế,
Đã bao giờ tốt bụng thật với ta?
Con cháu Lạc Hồng, muôn lòng như một,
Quyết giữ Trường Sa và đòi lại Hoàng Sa.

25/5/2015
*Lơi di chúc của Hoàng đế Trần Nhân Tông:” …Họ gặm nhấm đất đai của ta. Lâu dần, họ biến Giang san của ta từ cái tổ đại bang thành cái tổ chim chích….”











Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Cảm xúc tháng Năm

Thơ Quang Việt
*
Nắng tháng Năm là cái nắng đầu hè,
Làm rực rỡ những chùm hoa phượng đỏ,
Và rực rỡ cả Bằng lăng tím nữa,
Để lũ ve ra rả ca vui.

PHIÊU DU TRONG ÂM HƯỞNG BÀI CA TỔ QUỐC…

Thơ Việt Dũng

*
Rồi có một chiều ta phiêu du một mình trong khói thuốc.
Ánh mắt, mầu mây, cánh chim trôi trong hoàng hôn cô độc
Ta chợt muốn khóc…
Dòng thời gian lạnh lùng cuốn mòn bao bloc,
Những tờ lịch trắng tinh khôi rơi như cánh chim trúng đạn.
Ta trải hoài niệm cuộc đời lên nền trời xám bạc.
Kìa tuổi thơ thiên thần, nụ cười của mẹ…

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Cục nhỏ, cục to

Thơ Quang Việt
*
Tiểu cục là cục nhỏ,
Đại cục là cục to.
Thằng Tàu thâm hiểm lắm,
Chẳng lúc nào hết lo.

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

NGÀY CỦA MẸ

Thơ TQtrung


Ngày của mẹ - những bức tranh không lời, Việt Nam - quê hương tôi
(Một nén hương trầm, cho ngày giỗ đầu của mẹ)


THÌ THẦM VỚI MẸ

Nếu ngày đó
con không trở về
Trên ban thờ nhà mình
chỉ có một bát nhang.

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

CHUYỆN ĐỜI

Thơ + Tản văn Tạ Chiến k3

VÀI DÒNG TẢN MẠN
  Lũ chúng tôi sinh ra thời chống Pháp đầy gian nan , tuổi trẻ đi qua giông bão hào hùng thời chống Mỹ và đã sống những tháng ngày thăng trầm của đất nước sau chiến tranh .
Nay , đứa trước đứa sau đều lên ông , lên bà . Ngồi kể lại chuyện xưa ấy đều thấy xúc động đến bồi hồi và dội về bao ký ức một thời tuổi tré .
Thời mà say mê hình tượng Ruồi trâu , Pa ven coocsaghin ...đến mất ăn mất ngủ , thời vụng dại , hồn nhiên mối tình đầu ... Và cả ân hận , nuối tiếc !
Nhớ Thời hoa lửa ác liệt đã sống và chiến đấu và cả những năm tháng hoà bình buồn vui đến nghẹn lòng .
Có cả những ưu tư , vì đôi khi bắt gặp ở bạn bè những tiếng chửi bới cuộc đời này , phủ nhận chế độ này , mà giọng điệu không kém gì những tay chống cộng có tiếng !
Rồi băn khoăn tự hỏi , bây giờ các bạn ấy là ai ? Vẫn những cái tên của bạn cùng lớp , mà sao cứ như con người khác , xa lạ như ở hải ngoại trở về .
Và có cả những khoảng lặng về đổi thay nhân tình thế thái !


CHUYỆN ĐỜI

Bất chợt , bạn tôi hay nói chuyện về Liên xô
Thời tuổi trẻ đã sống những ngày đẹp nhất
Dường như bạn tôi quên Liên xô đã mất
Tôi nghe , lòng xót xa ....

Tôi thi thoảng kể chuyện đất nước Trung Hoa
Thời thơ ấu tôi lớn lên ở đó
Bạn trầm ngâm , đăm chiêu - nói nhỏ :
- Vui gì ... ? Mà anh nói ra .

Tôi và bạn tôi cứ nhắc đến những đất nước rất xa
Đất nước mình sống lại lờ mờ chẳng rõ
Hình như quá khứ vẫn là câu hỏi không nhỏ ,
Ám ảnh đến bây giờ ?

Tiểu cảnh



Thơ Quang Việt
Con thuyền đứng lặng trong hồ nước,
Có cụ già thong thả buông câu.
Trên bờ, hai cụ ngồi hóng gió,
Tâm sự cùng nhau, chuyện nông sâu.
Chân núi, say sưa hai kỳ thủ,
Chênh vênh, vách núi ở trên đầu.
Tháp cao in bóng trên trời biếc,
Bác tiều mang bó củi về đâu?
Hoa cỏ đua nhau khoe hương sắc,
Thật lung linh, thế giới muôn màu.

TQTrung họa

" Ao thu leo lẻo, nước trong veo
một chiếc thuyền câu bé tẻo teo"
Hoa đá, khoai môn dăm bảy lá
Ngước trông tháp đỏ, gió bay vèo.

Sân nhà Quang Việt, bé tèo tèo
Rau cỏ trồng nhiều rất khéo kheo
dăm ba lão trượng ngồi hú hí
chỉ thiếu cô mèo đứng ngeo ngeo ....

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Phượng với Bằng lăng

Thơ Quang Việt

*
Phượng với Bằng lăng là bạn,
Thân nhau từ thuở xa xưa.
Quanh năm chúng luôn quấn quýt,
Trời nắng cũng như trời mưa.

Cả hai đều xinh, đều đẹp,
Nhưng duyên mỗi đứa khác nhau ,
Phượng hồng thì luôn rực rỡ,
Còn Bằng lăng tím lắng sâu.
Hai bạn thân nhau đến mức,
Luôn hẹn nhau cùng nở hoa.
Hai đứa nhờ ve báo hộ
Mỗi khi thấy mùa hè qua.

Hè về, ve nhớ lời hứa,
Giúp cho Phượng với Bằng lăng,
Lại rủ nhau ca rộn rã,
Báo hiệu mùa hè đã sang.

Nghe thấy tiếng ve nức nở,
Phượng lại cùng với Bằng lăng
Thi nhau nở hoa khắp phố,
Nhuộm cho tím đỏ nắng vàng.

Học trò đứa nào chả thích,
Phượng hồng với tím Bằng lăng?
Tiếng ve rộn lòng con trẻ,
Xao xuyến đón mùa Hè sang.

Tuổi thơ qua rồi, qua mãi,
Làm sao quên những mùa hè,
Với Phượng hồng, Bằng lăng tím,
Không gian đầy ắp tiếng ve?
6/5/2013

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

NẮNG VẮT NGANG

thơ ĐỨC DŨNG - Berlin
*
Hà nội chiều thu cuối tháng mười.
Con đường xưa ấy lá vàng rơi
Em đi mang cả mùi hoa Sữa
Một chút heo may, nắng hoe vàng.

Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Chùm thơ Quang Việt

Về với Mỏ Cày

Kính dâng hương hồn
vợ chồng Bà mẹ Việt Nam anh hùng Nguyễn Thị Nhàn

Từ lâu, quen lắm, địa danh này,
Mãi hôm nay mới được tới đây,
Mà như được trở về chốn cũ.
Ấm áp, thân quen, đất Mỏ Cày.

Dập dềnh sông nước, con xuồng bơi,
Được bạn đưa về, thăm tận nơi,
Bên bờ kênh đó, chen dừa nước,
Vậy đã hơn bốn chục năm rồi.

Hồi năm Bảy mốt, chính nơi đây,
Máu đã đổ ra, thấm đất này.
Cha bạn hy sinh vì dân, nước,
Để cuộc đời tươi đẹp hôm nay.

Cụ bà một vai gánh giang san,
Vượt bao khốn khó với gian nan,
Nuôi con, nuôi cả quân Cách mạng,
Đạn réo bom rơi, vẫn vững vàng.

Danh hiệu Anh hùng Tổ quốc trao,
Làm sao sánh được với công lao,
Làm sao bù nổi hy sinh ấy.
Tự hào và thương mẹ biết bao.

Thắp một tuần nhang, lòng rưng rưng,
Nghĩ đến bao người đổ máu xương
Để quyết giành Tự do, Độc lập,
Mang lại hòa bình cho quê hương.

Chia tay, hẹn gặp, Mỏ Cày ơi,
Từ nay ta là của nhau rồi.
Dù bao xa cách, lòng không cách,
Nghĩa tình đầy mãi, chẳng thể vơi.

10/4/2015

Gặp bạn

Cuộc đời là chuỗi những cuộc vui,
Gặp nhau, là vui hết mình thôi.
Biết nhau, đã gần nửa thế kỷ,
Xa nhau, cũng cả chục năm rồi.
Hôm nay, có dịp, ta gặp lại,
Hàn huyên bao chuyện, vui thật vui.
Chia tay, hẹn nhau ngày gặp lại.
Cuộc đời cứ thế nhẹ nhàng trôi.

10/4/2015

Nắng Phương Nam

Từ Bắc vô,
Tôi gặp Nắng Phương Nam,
Đúng cái nắng
Vẫn gửi ra miền Bắc
Vào những ngày
Mùa Đông, giá rét,
Để bà con ngoài nớ
Bớt co ro.

Nắng Sài Gòn –
Cái nắng thật là to,
Nắng từ sớm,
Đến tận chiều vẫn nắng.
Đất nước trải dài,
Trong Nam
Thừa nắng ấm.
Nên khi Bắc cần,
Sẵn có để sẻ chia.

Mấy hôm nay
Gió Đông Bắc về,
Mang rét đến ngoài kia,
Các cụ gọi
Là rét Nàng Bân đấy.
Nàng đan áo cho chồng
Từ năm ngoái,
Qua Tết rồi
Mà vẫn chửa đan xong.
Hôm nay thì
Đã được áo phải không,
Nên nàng xin
Chút gió mùa Đông Bắc,
Để nàng
Đưa áo cho chồng mặc,
Và ngắm nhìn
Xem dài rộng thế nào…
Ôi tình yêu mới đẹp làm sao,
Làm lay động
Cả trái tim Trời Đất.
Nên đã cho nàng
Một quầng gió bấc,
Để chồng nàng
Được thử áo nàng đan.

Cứ mỗi lần
Vào với Nắng Phương Nam,
Lại ấm áp
Bao nghĩa tình bè bạn.
Bao năm rồi
Vẫn thủy chung, trong sáng,
Dẫu tóc trên đầu
Đã nhuốm sắc thời gian.

9/4/2015









Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Tâm hồn pha lê

Thơ Quang Việt

Em sinh ra,
Mắc bệnh xương thủy tinh,
Nhưng em có
Tâm hồn pha lê trong sáng.

Người nhỏ thôi,
Em không đẹp dáng,
Nhưng với cuộc đời,
Lấp lánh một tấm gương.

Tên em là Thu Thương,(*)
Nhưng em không chỉ nhận tình thương,
Mà biết chia sẻ tình thương cho tất cả.
Thật kính nể một tấm lòng ,
Và cả nhân cách nữa
Của một con người,
Suốt đời chẳng thể đứng,
Chẳng thể đi,
Chỉ có thể nghĩ suy,
Nhưng đã làm nên một điều vĩ đại.

Nghe chuyện em rồi,
Tôi cứ suy nghĩ mãi,
Và thấy mình
Thật bé nhỏ trước em.

Sống ở trên đời
Ai cũng có một trái tim.
Sao lại lắm người
Vì bản thân mình
Sẵn sàng
Giẫm đạp lên đồng loại?

Còn những người như em
Lại đầy lòng nhân ái,
Quên nỗi bất hạnh của riêng mình,
Cưu mang bao số phận không may.
Trái ngược hoàn toàn
Với lũ “chặt cây”,
“Lấp sông Đồng Nai”,
“Xây tháp truyền hình cao nhất”…

Các cụ bảo “ông Trời có mắt”,
Cứ gieo “nhân” đi,
Gặt “quả” – sẽ có ngày.

6/4/2015

· Nguyễn Thu Thương – Phú xuyên Hà Nội – bị bệnh xương thủy tinh, người nhỏ bé, suốt đời chỉ có thể năm, đã lập ra Trung tâm đào tạo nghề “Thương Thương”, và công ty “Thương Thương”, cưu mang nhiều người khuyết tật. Sản phẩm tranh hoa giấy cuốn của các bạn khuyết tật rất đẹp.(Thuongthuong.net)

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

NHỚ BÌNH MINH THÁNG TƯ ẤY

Thơ Việt Dũng

Cơn mưa tháng Tư dệt vào nỗi nhớ
Những người lính sinh viên một thời hoa lửa
Tháng Tư đến hẹn lại về
Những cựu binh từ khắp mọi miền quê
Lại rưng rưng khi gặp nhau “Cậu…”, “Tớ…”

Học tập và làm theo

Thơ Quang Việt
Đã mấy năm “Vận động Làm theo”,
Mà xem ra chả được mấy nhiêu,
Mít tinh, hội họp rồi ra sách…
Tiền thuế của dân cứ hết veo.

Trên đời mọi sự như vẫn thế,
Dù nghị quyết hay, nói rõ nhiều.
Cụ có dạy bài này không nhỉ:
Làm dở, nhưng nói lại rất “siêu”.

2/4/15


Võ thời nay

thơ Quang Việt
Các sếp bây giờ lắm võ hay,
Hiệu quả nhất là võ “phủi tay”.
Có gì, đổ riệt cho cấp dưới,
Chọn lấy vài con tốt, thí ngay.

Còn bài múa mép, khua môi nữa,
Loanh quanh mọi việc cứ chối bay,
Rồi cùng “ nghiêm túc rút kinh nghiệm”,
Cứ “rút” là xong, chẳng chết ai.

Ai mà bức xúc, thì mặc nó
Chẳng ai động tới được hội này.
Nhưng người ta bảo : “ Trời có mắt”.
Có “nhân”, có “quả, sẽ đến ngày.

2/4/15

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

Nhớ - tuổi thơ tôi Hà nội

Thơ Đức Dũng
*
Trong xa cách tôi nhớ về Hà Nội 
Nơi tình yêu hẹn hò hờn dỗi 
Nơi tuổi thơ một thời nông nổi 
Nhặt sấu rơi chạy giữa trời mưa.

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Bến Thung Nai

Thơ TQtrung
*
Anh theo em về Thung nai
Đường qua xứ Mường xanh lắm
quanh co, đường rừng vắng lặng
ngỡ như Mai châu thật gần.

Thuốc và Em

Thơ Tiến Bắc k5

BÀI THƠ VỀ ĐIẾU THUỐC & EM

Bài thơ đầu anh viết tặng em,
Là bài thơ kể về điếu thuốc.
Khi trong đời quá nhiều điều phụ thuộc,
Thì chút lửa tàn cũng nhiều nỗi vẩn vơ.

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

Hoa Gạo đỏ

Thơ TQtrung

*

Hà nội mùa này mưa rơi nhiều lắm
Anh muốn đưa em về thăm hoa Gạo tháng ba
Phố vắng ngày xưa mưa rơi nhạt nhòa
dừng chân lại chỉ thấy giọt mưa đọng trên lá cỏ.

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Bài: Việt Dũng (sưu tầm)

  Mỗi ngày trôi qua, những tán cây ở thủ đô Hà Nội bị chặt, bị đốn hạ lại khiến trái tim bao con người đau xót. Tình cảm gắn bó giữa người và cây cũng giống như sự gắn bó giữa người với người, sống gần sao xa mà không nhớ. Mỗi cây bị hạ là lại khiến người ta nhức nhối khôn nguôi. Mất đi cây, mất đi bóng mát là mất đi những kỉ niệm đẹp, những kí ức về thủ đô Hà Nội. Thế nên, từ ngày câu chuyện chặt cây ở Hà Nội xôn xao cộng đồng, đã có khá nhiều những bài viết, những vần thơ chia sẻ cảm xúc và tình cảm chân thành dành cho cây.

Tiến sĩ Lê Thống Nhất, vị Tiến sĩ có tâm hồn nghệ sĩ vì xót xa trước cảnh đốn hạ cây ở Hà Nội mà đã viết lên những vần thơ đầy cảm xúc thế này:

Hà Nội và cây...

Hà Nội không còn tiếng ve
Không tán cây che hè phố
Hà Nội không mùi hoa sữa
Ban trưa đổ lửa lên đầu

Hà Nội sấu chẳng còn đâu
Ngẩn ngơ nỗi sầu con gái
Hà Nội giỏ xe trống trải
Nơi đâu sót lại phượng hồng

Hà Nội lạnh ngắt đêm đông
Con gió chạy không gì cản
Hà Nội mùa thu sạch lắm
Lá vàng cũng chẳng hề rơi

Bao bài hát hay một thời
"Xào xạc" thành lời khó hiểu
Bao vần thơ vương nhịp điệu
Hương thầm vắng thiếu trên tay

Bao bức tranh vẽ hôm nay
Chẳng còn bóng cây quen thuộc
Con hè chỉ còn hàng cột
Trên đầu dây buộc ngổn ngang

Hà Nội cây non xếp hàng
Đồng phục là vàng tâm đấy
Tiện lợi và hay biết mấy
Khỏi treo biển nói cây gì...

Thời gian rồi cũng trôi đi
Cây non sẽ thành cổ thụ
Đời chắt học theo sách cũ
Chặt cây mọi phố, lại trồng..


 Tiến sĩ tâm sự, "Tối qua sau khi đọc nhiều bài báo nói về chuyện Hà Nội chặt cây, phải nói là mình rất bức xúc. Mình muốn phát biểu gì đó về việc này. Thế là quyết định viết dưới dạng ...thơ. Tứ chủ yếu của bài này là tưởng tượng ra cảnh Hà Nội thiếu vắng cây, dù bây giờ trồng mới... Cây xanh Hà Nội không chỉ là lá phổi của Thủ Đô mà là kỷ niệm không thể nhạt phai của biết bao thế hệ. Điều đó đã đi vào trái tim rất nhiều người và đi vào thi ca nhạc hoạ...
... Nếu chuyện chặt đốn 6700 cây được thực hiện thì chúng ta còn hoài niệm về những hàng cây và chờ vàng tâm lớn lên trong mấy chục năm nữa. Và mình giật mình... mai kia cháu chắt lại chặt nữa thì sao?".

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Như một lẽ tự nhiên

Thơ Quang Việt

*
Chẳng biết em quê ở đâu.
Trên chiếc xe đạp cà tàng,
Ngày ngày em đi vào từng con ngõ.
Từ quê lên thành phố,
Em kiếm sống bằng nghề ve chai.

Em là ai,
Tôi không hề biết.
Chỉ tình cờ gặp nhau hôm nay,
Trong tình huống bất ngờ:
Xe máy tôi
Chở theo một túi đồ.
Cái túi ni lông mỏng tang
Không chịu được những lần rung, xóc,
Đã đứt tung quai,
Các món đồ vung vãi rơi.
Tôi lung túng,
“Biết làm thế nào mà chở chúng ?”
Bỗng nghe nhẹ nhàng một giọng nữ bên tai:
“Anh lấy cái bao này mà đựng”.
Ngước mắt nhìn lên,
Thấy em đang đứng,
Ánh mắt thật hiền.
Tôi cám ơn em,
Và vội đỡ cái bao tải dứa.
Cám ơn em lần nữa,
Tôi đưa cho em một chút gọi là...
Nhưng em chối từ,
Và vội lên xe,
Lặng lẽ hòa vào dòng người trên phố.

Về nhà,
Tôi cứ nghĩ mãi về điều đó-
Tấm lòng sẻ chia của cô gái chưa quen.
Cô thật là người có tâm
Khi thấy người dưng gặp chuyện khó khăn,
Đã sẵn lòng vô tư giúp đỡ.
Cô làm việc đó
Như một lẽ tự nhiên.

Ừ đúng!
Không phải cái chi cũng mua được bằng tiền,
Và cái tâm sáng là vô giá.
Không ít kẻ giàu sang,
Tiền bạc nhiều
Nhưng lấy đâu ra một tấm lòng như thế?

Giá trên đời này
Toàn những người như cô gái nhỉ?
Thì xã hội này
Sẽ tươi đẹp biết bao.

19/3/15

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

MỘT NGÀY TA MƠ. . .

Thơ Việt Dũng

*
Có trăm ngàn kỷ niệm
Cứ tan dần vào đêm
Có mối tình tan vỡ
Sao nhức mãi trong tim…

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Nắng đã bừng lên

Thơ Quang Việt
*

Sau chuỗi ngày mưa dầm,
Hôm nay trời bừng nắng.
Dẫu trời chưa biếc xanh,Vẫn bồng bềnh mây trắng.

Hoa Ban nở

Thơ TQtrung
Gặp Hoa Ban giữa lòng Hà nội
*
Gặp Hoa Ban giữa lòng Hà nội
Chợt bồi hồi nhớ núi rừng xa.

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

XUÂN NÀY EM VẪN CÒN SON…

Thơ Việt Dũng
*
Hình như đã sắp hết Đông
Nàng Bân vẫn ngồi đan áo
Đầu hồi có đàn chim sáo
Ríu ran như gọi Xuân về. . .

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015

Khói lam chiều


Thơ TQtrung

*
Anh trở lại thành phố
ồn ào, bụi, khói xe
Đêm khuya, trằn trọc nhớ
bản em, ngày anh về.

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

«Мой ласковый и нежный зверь»

Nguyentrinh giới thiệu
Zaripha Pashaevna Mgoyan
  Bài hát điệu Waltz trong bộ phim «Мой ласковый и нежный зверь» (Thú hoang hiền dịu êm ái của em) được công chiếu vào năm 1978 dựa theo truyện vừa của nhà văn Nga nổi tiếng Anton Pavlovich Chekhov (1860 -1904) tựa đề là “Драма на охоте “ (Bi kịch buổi đi săn) sáng tác vào năm 1884. Đạo diễn bộ phim là Эмиль Лотяну ( Emil Loteanu; 1936); người sáng tác bản nhạc trong phim là nhạc sĩ người Ucraina Евгений Дога (Eugen Doga , 1937), phổ theo lời thơ của nhà thơ Xô viết và Nga Серге́й Алиха́нов (Sergei Alihanov , 1947). 
Nữ ca sĩ chuyên nhạc Pop Зари́фа Паша́евна Мгоя́н (Zaripha Pashaevna Mgoyan), tên thường gọi là Zara sinh năm 1983 tại Leningrad trình bày bài hát điệu Waltz này.  Mình thấy có gì đó lâng lâng và cảm động, bởi điệu Waltz vốn là một điệu nhảy lãng mạn mơ mộng (nhịp 3/4) thường dành cho đôi lứa,  mà ở đây mình lại cảm nhận là một nỗi niềm tâm sự thầm kín, bâng khuâng, tiếc nuối, đau đớn...cũng có thể nhiều người lại nghĩ khác, nhưng mình thích nói lên ý nghĩ thật của mình...

Я с тобой, пусть мы врозь,
Пусть те дни ветер унес
Как листву желтых берез.
Я наяву прошлым живу
Ты мой единственный нежный.

Ты со мной лишь во сне,
Мы вдвоем наедине.
Я зову, ты нужен мне.
Вновь наяву прошлым живу.
Ты мой единственный нежный.

Ты и я нас разделить нельзя,

Без тебя нет для меня ни дня
Пусть любовь далека и близка как весна,
Но навсегда в нашу жизнь я влюблена

Мы с тобой в блеске свеч,
Нас любовь смогла сберечь.
Я живу для новых встреч с тобой.
Я наяву счастьем живу.
Ты мой единственный нежный.

Ты и я нас разделить нельзя
Без тебя нет для меня ни дня.
Пусть любовь далека и близка как весна,
Но навсегда в нашу жизнь я влюблена.
Ты мой единственный нежный...

Thú hoang hiền dịu êm ái của em

(Nguyentrinh dịch)

Em vẫn bên anh, cho dù mình xa cách,
Cứ để gió cuốn trôi đi những tháng ngày
Tựa như chiếc lá bạch dương vàng úa
Em đang sống với những gì đã qua
Anh, người hiền dịu duy nhất của em.

Anh bên em dẫu chỉ trong mơ,
Hai chúng mình đã hòa làm một.
Em gọi anh, em cần có anh.
Rồi em lại sống với những gì trong quá khứ.
Anh, người hiền dịu duy nhất của em.

Em và anh không thể nào ngăn cách
Không có anh, mọi ngày đều vô nghĩa với em
Cứ để tình yêu xa và gần như xuân đến
Nhưng mãi mãi trong đời , em vẫn yêu anh

Anh cùng em bên ngọn nến lung linh,
Tình yêu đã có thể gìn giữ chúng mình.
Em sống vì những lần gặp gỡ mới với anh.
Lúc này đây em đang sống hạnh phúc.
Anh, người hiền dịu duy nhất của em.

Em vẫn bên anh, cho dù mình xa cách,
Cứ để gió cuốn trôi đi những tháng ngày
Tựa như chiếc lá bạch dương vàng úa
Em đang sống với những gì đã qua
Anh, người hiền dịu duy nhất của em.

Cùng nghe bản nhạc này nhé

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Gửi Quán thơ


Thơ Quang Việt
*
H
ết Tết rồi, Quán vẫn chửa đông,
Vắng vậy, Admin có buồn không?
Biết bao công sức xây dựng quán,
Say đắm, đam mê, một cõi lòng.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

Tờ lịch cuối

Thơ Lê Hà 
– Bài thơ đã được đăng trên báo Văn nghệ số 6 (7/2/2015) (Quán Thơ BT chân thành cám ơn chị Hà đã gửi đăng lại trên QTBT)

*
Bóc nốt tờ lịch cuối 
Thế là hết một năm...

 Giấc mơ còn như thác 
Neo nơi lòng bâng khuâng 
Tháng Chạp lắm mưa dầm 

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Cám ơn Cuộc Đời

thơ Quang Việt
*
Cuộc đời cho ta nhiều quá:
Ngay từ lúc mới sinh ra,
Cho ngay không gian bừng sáng,
Và cho ta ngay Mẹ, Cha.

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Bốn mùa đều Xuân

Thơ Quang Việt

*

Mùa Xuân thì thầm gọi gió,
Gió từ đâu tới mơn man.
Gió vén màn mây u ám,
Để bừng lên ánh nắng vàng.

Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

Nghĩ về Ucraina

Thơ Quang Việt


*
Ucraina
Cuộc sống
Đã từng đẹp như hoa.

Những cánh đồng
Bao la,
Đẹp như tranh vẽ,

Và những con người
Hiền hòa đến thế,
Luôn đón khách đến nhà
Với bánh mì và muối trên tay

Trên môi hồng
Luôn nở nụ cười
Thật tươi…

Nhưng giờ đây
Những cái ấy
Đâu rồi?
Chỉ còn đó
Những ngôi nhà
Đổ nát
Và tiếng gầm
Đại bác…

Người già,
Trẻ em
Phải chui rúc dưới hầm
Giữa mùa Đông
Giá rét.

Tuyết rơi đầy
Mặt Đất,
Không lò sưởi,
Không bánh mì,
Lòng dạ buốt
Tái tê…

Hãy dừng lại ngay đi,
Những âm mưu,
Những ý đồ,

Những trò chơi ma quỷ.
Hãy trả lại cho Ucraina
Cuộc sống đẹp như hoa.

Hãy để cho
Con trẻ cất lời ca
Trên đất nước
Thanh bình,
Hạnh phúc.

19/2/2015






Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

TÌNH YÊU LÀ BẤT TỬ

"From your Valentine"
TÌNH YÊU LÀ BẤT TỬ

*
Có một ngày để tình yêu lên ngôi
ngày lễ thánh Valentine đang về trong Xuân mới.
người yêu người và đất trời mở hội
Cho những trái tim hồng, nồng nàn nhịp yêu thương.

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

Hồn Xuân phơi phới

Thơ Quang Việt ( Họa thơ Việt Dũng)




*

"Trong lòng, thơ say… say…"

Để hồn ai ngất ngây,
Để lòng ai phơi phới,
Khi Mùa Xuân đang tới.

Giữa Đất Trời xôn xao,
Cuộc sống đẹp biết bao,
Khiến lòng người say đắm
Trong tình yêu đằm thắm.