ảnh minh họa |
Trên phố đông, thấp thoáng khăn hồng,
Mưa phùn lất phất, sáng mùa Đông.
Tiết trời như thể sang Xuân vậy.
Khăn hồng bỗng gợi nhớ mênh mông…
Anh cũng không biết tự bao giờ,
Có mầu khăn ấy trong giấc mơ,
Mơ thấy khăn hồng, thêm ngon giấc,
Sắc khăn hồng gợi muôn ý thơ.
Thưở ấy mình hay phải xa nhau,
Chẳng được gặp nhau mỗi ngày đâu.
Cứ xa là nhớ mầu khăn ấy,
Chỉ mong thời gian trôi thật mau.
Nhớ khăn, rồi nhớ bím tóc dài,
Như hai dòng suối chảy hai vai.
Đêm Giao thừa ấy, bên hồ nước,
Nụ hôn đầu ai trao cho ai.
Đêm lạnh, ửng hồng đôi má em,
Yêu thế, bên sắc hồng khăn len.
Long lanh ánh mắt ngời hạnh phúc.
Sao sa mặt nước - những ánh đèn.
Thật vui, những buổi cùng đi chơi,
Đưa bé “Khăn Hồng” đi khắp nơi.
Lòng cứ luôn lâng lâng, dào dạt,
Bên người yêu xinh đẹp tuyệt vời.
Bao năm qua, đôi má vẫn hồng,
Không chỉ do cái lạnh mùa Đông,
Mà còn cả nụ hôn cay nữa,
Của trò tinh nghịch, em nhớ không?
Ngày tháng trôi theo Trái Đất quay,
Sắc khăn hồng từ bấy đến nay,
Luôn mang cho anh niềm hạnh phúc:
Mình có nhau trên thế giới này.
HN, 25/2/2014
Bác lấy chiếc khăn tỏ nỗi lòng
Trả lờiXóaĐể tình ấm áp mỗi mùa đông
Xa xa ca ngợi viên Hồng Ngọc
Liệu đoán như vầy có đúng không?