Thơ Quang Việt
Cứ tưởng trời đã hết rét,
Nhưng không khí lạnh lại về.
Mưa phùn rơi trong gió lạnh,
Hà Nội lại rét tái tê.
Hà Nội mà còn rét thế,
Vùng cao rét đến thế nào?
Lớp học trống huơ trống hoác,
Trẻ con học hành làm sao?
Đứa đủ quần thì thiếu áo.
Một lũ “môi tím, chân trần”.
Run lên theo từng cơn gió,
Trong lớp lạnh như ngoài sân.
Bữa cơm luôn luôn đạm bạc,
“Bạc” thiếu, nên “đạm” đâu ra?
Đủ cơm đã là may lắm,
Ăn cùng mắm, muối, tương, cà.
Ước gì trời mau hết rét,
Ước gì mặt trời ló ra,
Sưởi ấm cho những lớp học
Ở khắp vùng sâu, vùng xa.
18/2/2014
Chú KQ đã từng đến Suối Giàng, nơi những em nhỏ đầu tiên được "Cơm Có Thịt" hỗ trợ. Chú có thấy nơi đó con người hòa lẫn vào thiên nhiên, sống chân tình, thanh thản, hạnh phúc hơn nhiều người có thừa thịt để ăn không nhỉ? Thương để mà ghét những người... đáng ghét. Chú nhỉ?
Trả lờiXóaChú KQ lên Mường Lò hồi nào VT?
Trả lờiXóaÔi. Cháu nhầm, là chú QV. Hôm nay cháu mới xem lại bài này xin đính chính lại. Chắc tại hôm đó cháu mải nhớ chú KQ đấy mà!
Trả lờiXóa