Thơ Quang Việt
Học
trò đu qua suối,
Và
chui bao ni lông.
Sợ
lắm, mùa nước lụt,
Khi
suối biến thành sông.
Mong
có cây cầu nhỏ,
Đi
được cả bốn mùa.
Chờ
hoài, mãi chẳng có,
Qua
bao mùa nắng, mưa.
Bao
năm rồi thiếu nước,(*)
Vét
từng giọt đục ngầu.
Hàng
ngàn dân chịu khát,
Mong
nước sạch từ lâu.
Còn
nhiều, còn nhiều nữa,
Những
nhọc nhằn khắp nơi,
Những
đợi chờ vô vọng,
Biết
không, “Đầy tớ” ơi?
Cứ
chịu khó chờ nhé,
Nước
mình còn quá nghèo,
Ngân
quĩ hạn hẹp lắm,
Làm
gì có tiền đâu?
“Có
tí tiền trong quĩ,
Còn
ty tỷ việc lo,
Toàn
những việc quan trọng,
Việc
nhỏ đến việc to.
Nào
tiệc tùng, đi lại,
Nào
kỷ niệm , khai trương,
Nào
làm ASIAD,
Để
mát mặt bốn phương.
Rồi
còn lo tổ chức,
Bao
đoàn đi nước ngoài,
Tham
quam và học tập,
Để
cố cho bằng ai.
Rồi
còn nuôi hệ thống,
Trên
dưới bao nhiêu người,
Họp
hành và hội nghị…
Tốn
lắm bà con ơi.
Ngân
khố đã nghèo rồi,
Còn
bao “Vina…khoét”,
Mất
tiền đầy, tiền vơi,
Chắc
bà con cũng biết.
Vậy,
chịu khó chờ nhé,
“Đầy
tớ” rất thương dân,
Nhưng
việc nhiều, tiền ít,
Để
rồi lo dần dần.
11/4/2014
(*) Sáng 11/4 VTV1 đưa hình ảnh dân Phú
Yên thiếu nước triền miên, phải vét từng bụm nước đục ngầu về dùng.
Cảm ơn bác. Nhà em xe nhá.
Trả lờiXóaThơ QV nóng hổi tính thời sự, bức xúc đời thường biến thành thơ ca cũng là một ý hướng hay, cô giáo chui bao nilon qua suối cho khỏi ướt giày cao gót mà được Bachai phổ nhạc thì hết sảy con mẹ Bảy, chờ đi, một ngày đẹp trời nào đó, hehe!!!
Trả lờiXóa