Thơ Quang Việt
*
Mùa Xuân thì thầm gọi gió,
Gió từ đâu tới mơn man.
Gió vén màn mây u ám,
Để bừng lên ánh nắng vàng.
Mùa Xuân thầm gọi cỏ cây,
Chồi non chợt bừng mở mắt,
Mầm hạt cũng tỉnh giấc say,
Cựa mình nảy trong lòng Đất.
Mùa Xuân thì thầm gọi hoa,
Muôn hoa đua nhau khoe sắc,
Đủ màu đỏ, vàng, xanh biếc…
Hương thơm theo gió bay xa.
Có đôi chim líu lô ca,
Nhảy nhót chuyền cành, quấn quit,
Rồi vút bay lên trời cao,
Để lại chồi non, lộc biếc.
Em nghe chăng tiếng mùa Xuân,
Trong tiếng thì thầm cây cỏ,
Trong muôn sắc, hương hoa lá,
Trong làn gió ấm miên man.
Bốn mùa quay vòng tháng, năm,
Chúng mình cùng thêm một tuổi,
Khi bước vào mùa Xuân mới,
Mùa của tình yêu chứa chan.
Em nhỉ, tình yêu chúng mình,
Có mùa nào không đằm thắm?
Có mùa nào không sâu đậm?
Có mùa nào không biếc xanh?
Khúc tình ca cứ mãi ngân,
Cho không gian tràn nắng ấm,
Cho cây cỏ tràn nhựa sống,
Cho cả bốn mùa đều Xuân.
Mùng 2 Tết Ất Mùi (20/2/2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
" Quán Thơ BT" hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment