Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Tiếng thu rơi góc phố

Thơ TQtrung
Góc phố! dường như nghiêng xuống phía Trăng mơ
 *
Em có nghe!
góc vườn thu xao xác 
nắng tắt rồi, đường phố bỗng lung linh.
Gió lả lướt, thì thầm qua khung cửa 
rằng có ai  phía cuối phố đợi mình?

Heo may về 
vòm sấu lá rung rinh
Hạt mưa nhỏ ngang bờ mi thấm lạnh
Đợi chờ! đợi chờ! 
sao mãi em không đến?
góc phố dường như nghiêng xuống phía trăng mơ!

Anh một mình trở lại vườn xưa
bàn chân nặng, lao xao chùm lá rụng.
Ghế đá phong rêu, nhành Mẫu đơn lúng túng
rủ lá buồn, thương người cũ cô đơn .

Không có em, 
lối cỏ cũng buồn hơn
không còn nữa, giai điệu xưa em thầm thì câu hát
mắt không còn xanh mầu trời
bờ môi em lạnh ngắt
cuống quít, ngày xưa,  tìm hơi ấm môi anh.

có giọt sương
rụng xuống trên cành
lạnh
hết một đêm trở gió.


Thương quá em tôi
lẻ loi căn phòng nhỏ.
Chiếc giường đôi
phủ sắc đỏ buổi hợp hôn.
Biển không tình nên em mãi cô đơn.
Thời xa xứ 
anh mùa đông ớn lạnh.
Ngày trở về trăng hết còn sóng sánh, vị mật ong 
ngày ánh mắt trao nhau.

Khung cửa sổ nhà em thỉnh thoảng đổi màu
và anh biết bóng ai kia vẫn thẫn thờ dõi về cuối phố
nơi có ngày anh bỗng thành nhà thơ.
Câu nhớ
câu thương, 
chuếnh choáng, mơ hồ
trong tĩnh lặng hoàng hôn
đi tìm mùa lá đổ.

Chiều nay Hạ,  liêu phiêu nỗi nhớ

phổ cổ
thì thầm 

giọt đắng 
bóng trăng loang.




14 nhận xét:

  1. Hoài niệm đẹp, một TÌNH CẢM ĐONG ĐẦY cho những MÙA YÊU THƯƠNG. Bài thơ chan chứa tinh thần lãng mạn, gợi sự yên bình, có một thoáng mơ hồ, day dứt. Đây là cái tài của tác giả, đưa người đọc thật nhẹ nhàng vào THẾ GIỚI TÌNH rất thực mà cũng rất hư ảo. Cám ơn tác giả.

    Trả lờiXóa
  2. Chưa biết QT nhưng phỏng đoán rằng con người này hào hoa phong nhã và tài ba về thơ phú. Bài thơ thật TÌNH và thật HAY. Lớp trẻ thời nay liệu có tình đến thế không ta?

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn sự đồng cảm của anh VD và bác NH, lời nhân xét chân thành là nguồn động viên thật quý báu, các anh đều là người làm thơ, chúng ta không chuyên nên hiểu lòng nhau lắm, rất mong được thưởng thức thêm những tác phẩm thơ khác của mọi người.

    Trả lờiXóa
  4. Hạt mưa nhỏ ngang bờ mi thấm lạnh
    Đợi chờ! đợi chờ! Em
    Đừng thất vọng anh ơi em sẽ đến

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người đàn ông trong thơ không thất vọng, bởi anh ta chấp nhận sự trái ngang của một cuộc tình đầy thử thách , cám ơn AN đã vào thăm Quán thơ nhé.

      Xóa
  5. “Em có nghe!
    góc vườn thu xao xác
    nắng tắt rồi, đường phố bỗng lung linh.
    Gió lả lướt,
    thì thầm qua cửa sổ
    rằng có ai phía cuối phố đợi mình?”
    “Em có nghe!”- Dấu chấm than mà tác giả buông nặng trĩu trong trường hợp này lại là một câu hỏi đầy trắc ẩn, bâng khuâng, để rồi cuối đoạn thơ câu hỏi ấy mới được nhấn mạnh thêm “rằng có ai phía cuối phố đợi mình?”
    Người đàn ông ấy hồi tưởng lại buổi hẹn hò năm xưa khi trở lại góc phố cũ, có vòm sấu xòe tán rộng, có những gốc phượng già bàng bạc ánh trăng , vẫn chiếc ghế đá cũ kỹ rêu phong, vẫn nhành mẫu đơn, phảng phất bờ môi mềm mai yêu dấu của người yêu với bản tình ca về tình yêu đôi lứa…mọi vật dường như chẳng thay đổi, chỉ thiếu bóng dáng người chàng trai yêu.
    “Đợi chờ! đợi chờ!
    sao mãi em không đến?
    góc phố dường như nghiêng xuống phía trăng mơ!”
    Thật ngang trái làm sao! Người con gái đã không đến , không một lý do, làm chàng trai đau đớn. Giá như, chàng trai đó tìm hiểu lý do vì sao nàng không đến với chàng, tìm hiểu thật cặn kẽ, chi tiết vì sao nàng không đến, có lẽ bài thơ này giờ đây sẽ là những lời ca vui bất tận, những giai điệu lãng mạn, êm đềm thấm đượm tình yêu.
    Nhưng, cuộc đời luôn là những chữ “nhưng”, “lẽ ra”, “giá như” và rồi cứ cuốn trôi theo dòng đời vô tình và nghiệt ngã, họ đã xa nhau, chưa một lần gặp lại, dẫu rằng nàng vẫn “thẫn thờ dõi về cuối phố “tìm người ấy nay đã “thành nhà thơ”.
    “Chiều nay Hạ, liêu phiêu nỗi nhớ
    phổ cổ
    thì thầm
    giọt đắng
    bóng trăng loang”
    Tác giả ôm một nỗi đau, nỗi buồn, có chút gì trách móc: “giọt đắng bóng trăng loang”. Văng vẳng bên tai, tiếng hát của Bảo Yến thật da diết với câu hát cứ lặp đi lặp lại :”Anh còn nợ em công viên ghế đá, lá đổ chiều đêm, dòng xưa bến cũ, con sông êm đềm, …” Trong trường hợp này, ai nợ ai đây? Ý tưởng của bài thơ đã rõ: Cái gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại nữa, chỉ còn lại nỗi niềm, tưởng niệm, và hãy trân trọng nó, giữ gìn nó như một vật quí giá nhất, hãy chôn chặt nó vào tận nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn…
    Giọng ca Bảo Yến vẫn day dứt, như cào xé trái tim những kẻ đã từng yêu, đang yêu mà tan vỡ…Và ta bỗng cảm nhận ẩn ý của tác giả: Cả tác giả - chàng trai năm xưa ấy và cô gái đều mắc nợ nhau, có lẽ, họ sẽ trả nợ nhau ở thế giới bên kia chăng?


    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. NT thật tinh tế, thấu hiểu từng góc cạnh niềm cảm xúc của tác giả, bài thơ như một minh chứng cho sự lãng mạn đã qua của một thế hệ, bạn trẻ ngày nay họ cũng yêu, nhưng không thể đòi hỏi họ có những cảm xúc như lớp người đi trước, đó chính là sự khác biệt tạo nên dấu ấn của từng thế hệ.
      Tiếc nuối, và tình yêu không phai nhạt, đó là ý tưởng của tác giả.

      Xóa
  6. Bài thơ của anh Trung hay miễn chê luôn. Nghe mọi người bình thơ cũng thật thú vị. Ngày nay trai gái yêu nhau có di động, có facebook, có máy ảnh, v v ... và có cả "nhà nghỉ" nên khó mà có chỗ cho nàng thơ như thế này.

    Trả lờiXóa
  7. Mộng mơ
    mùa thu sương giăng cuối phố
    Những con đường lá vàng như mơ
    bỗng xa mờ
    Mình em ngẩn ngơ đi trên lối cũ
    Biết anh là những gì xa xôi
    vẫn đợi chờ ...

    (Những ngày mộng mơ - Robert Schumann)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "...Mình em ngẩn ngơ đi trên lối cũ
      Biết anh là những gì xa xôi
      vẫn đợi chờ ..."

      Biết em là những gì ..bâng quơ
      như câu thơ đến từ phương trời xa lạ
      mộng mơ ơi!
      có gì đau xót quá, mùa Hạ nay sương phủ kín Tây hồ
      Anh vội vàng chôn dấu những vần thơ
      vào nuối tiếc, giọt thời gian không trở lại
      anh ngẩn ngơ
      đi bên lề cỏ dại,
      lạnh bàn chân
      tê tái cả vần thơ
      trái tim ơi! còn đập
      phía đợi chờ,
      bỗng bàng hoàng, nhìn lối cũ ....bơ vơ!!!

      ( TQtrung :)) )

      Xóa
    2. Em đã trở về phố cũ ngày xưa
      Nơi cuổi đường mình thường hò hẹn
      Trong nắng chiều hạ rơi lưu luyến
      Không có anh cây rủ bóng lặng im
      Một nỗi buồn thương vô cớ đến tìm
      Góc phố chơ vơ bên em trống vắng ...

      Xóa
  8. Nắng Hạ về, đường Bằng lăng yên lặng
    sắc tím ngày nào, mưa gió nhạt phai
    Góc phố còn đây, vẫn nghiêng ánh trăng gầy
    mà bóng cũ càng dài theo năm tháng.

    Một sáng mai, phố phường yên ắng
    Để ta nghe thổn thức nhịp tim đau
    ngõ phố xưa, rộn rã những sắc màu
    Hoài niệm cũ chỉ còn là hư ảnh.

    Vẫn góc phố xưa, vẫn giọt trăng lóng lánh
    bóng người về, nhòa nhạt giữa khói sương
    câu thơ xưa lả tả rụng ven đường
    Như lá đổ, vào trăng nghiêng phố cũ.

    Trả lờiXóa
  9. Vẫn con phố xưa Bằng Lăng vẫn tím
    Vẫn sắc màu một chiều nhớ không phai
    Trăng vẫn nghiêng bên góc phố hao gầy
    Những vần thơ vụn vỡ theo ngày tháng
    Lả tả rơi cùng sắc Bằng Lăng tím
    Hoài niệm xưa em xếp lại vẹn nguyên..

    Trả lờiXóa

" Quán Thơ BT" hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment