Thứ Hai, 8 tháng 7, 2019

Cỏ cây bình dị




Cây cỏ quanh nhà
Vừa nở chùm hoa
trắng như tuyết đọng
bên giọt sương sa.

Một chiều anh qua
cành non chấp chới
rung rinh, mời gọi
Yêu em tình hoa.

Thương loài hoa nhỏ
xinh xinh, mặn mà
Dẫu là hoa cỏ
Vẫn yêu thiết tha,

Dâng đời mầu hoa
nhẹ nhàng, tinh khiết
lòng em tha thiết


Tiếng yêu ngọt ngào.

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

ANH ƠI, LẠI MỘT LẦN THÁNG BẢY

*
A
nh ơi,
Lại đã thêm một lần tháng Bảy,
Lại một lần em tê buốt con tim.
Bao tháng Bảy rồi, vò võ một mình em,
Nuôi mẹ già, những tháng năm lặng lẽ.

Đã bao năm, em chẳng nghe lời mẹ,
Mẹ bảo em, con gái có thì,
Con hãy tìm đường đi bước nữa đi,
Đừng bỏ phí một đời con gái.

Em bật khóc khi nghe mẹ nói,
Em thương mẹ nhiều và càng nhớ anh hơn.
Mẹ sống thế nào khi chẳng có em?
Tuổi cao rồi, sức đâu mà đồng áng?

Em bảo mẹ, mẹ ơi, xin đừng mắng,
Xin tha cho con cái tội chẳng nghe lời,
Với chồng con, con đã hứa rồi,
Anh đi vắng, thay anh chăm sóc mẹ.

Mẹ chỉ khóc, khi nghe em nói thế,
Mẹ bảo thương em, vì mẹ, chịu thiệt thòi.
Nhưng anh ơi, em đã nghĩ mãi rồi,
Em chỉ yêu anh, chẳng thể nào khác được.

Anh đã ra đi vì dân, vì nước,
Với mẹ già, là quá đủ, nỗi đau.
Thôi thì mẹ con nương tựa vào nhau,
Để mẹ được phần nào an ủi.

Còn bản thân em, âm thầm buồn tủi,
Lầm lũi tháng ngày, vườn ruộng, cháo rau.
Cố gắng làm tròn bổn phận con dâu,
Chăm sóc mẹ khi anh không còn nữa.

Cũng nhiều khi trong người như bốc lửa,
Em cũng chỉ là đứa con gái mà anh.
Nhưng rồi em cũng cố quên nhanh,
Bấy năm tháng, cho đến ngày bóng xế.

Cứ thế trôi qua, tháng ngày, cứ thế,
Mẹ đã về cõi Phật được vài năm.
Và cũng qua rồi, thời xuân sắc của em.
Giờ lầm lũi một mình trong đơn chiếc.

Nhưng anh ơi, em cũng không hề tiếc,
Về những tháng năm chăm mẹ, thờ chồng.
Việc cõi trần, như vậy đã là xong,
Giờ mong ngày gặp anh nơi xa ấy.

Anh ơi,
Tháng Bảy lại đã về rồi đấy,
Để tim em lại nhói, lại đau.
Chẳng biết giờ này anh phiêu dạt nơi đâu?
Có thấu lòng em, nơi cõi trần, gắng sống?

Đỗ Quang Việt

MẸ VẪN HÁT RU

*
Kính cẩn nghiêng mình
trước vong linh các Anh hùng Liệt sỹ

Từ ngàn năm nay, Mẹ vẫn hát ru,
Tiếng hát lặn trong gió rừng, sóng biển.
Đất Nước này qua bao nhiêu trận chiến,
Mấy ngàn năm, bao thế hệ hy sinh.

Tổ quốc – Mẹ hiền, hoàng hôn tới bình minh,
Sóng biển, gió rừng vẫn mang lời của Mẹ
Ru những đứa con, bao đời vẫn thế,
Giấc ngủ ngàn thu trong lòng Mẹ thân thương.

Dải đất này đâu cũng ngát thơm hương,
Trong làn khói - bóng Anh hùng, Liệt sỹ,
Từ Biển Đông tới Trường Sơn hùng vỹ,
Từ Lũng Cú địa đầu đến rừng đước Cà Mau.

Những Liệt sỹ - Anh hùng, dù đang ở nơi đâu,
Trong lòng biển, hay núi cao, khe suối,
Người hy sinh, bao năm, không thêm tuổi,
Mãi trường tồn cùng Đất Nước, lời ru.

Xin cứ êm đềm giấc ngủ ngàn thu,
Xin hãy ngủ ngon trong lời ru của Mẹ.
Mẹ - Tổ Quốc – ngàn đời nay vẫn thế,
Sóng biển, gió rừng man mác lời ru…

Đỗ Quang Việt

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

Mẹ ốm

Thơ Lê Tam Hà
 
*Cuối năm gió dại gió khôn 
mẹ tôi ngã bệnh nỗi buồn nhân đôi 
Cây đàn đậy nắp đơn côi 
ti vi thiếu mẹ không lời nhỏ to
Câu thơ rơm rớm âu lo 
đàn con bíu ríu sớm trưa đứng ngồi
 Xin thêm tuổi mẹ cầu trời 
thuốc " thần tiên" giá mấy mươi cũng tìm 
Mai ngày gió tạnh trời yên 
phím dương cầm lại vang ngân nếp nhà 
Phận con còn được mẹ già 
âu lo nhẹ vợi mặn mà được thêm 

Trích tập thơ" Sau cơn bão"

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Valse Danube xanh

Thơ Lê Tam Hà
Quán Thơ BT vừa nhận được bài thơ " Valse Danube xanh" của Tác giả Lê Tam Hà, bạn đọc Quán chắc còn nhớ bài thơ Chiếc Võng xanh của chị, xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm mới với những hồi ức thánh thiện của chị, những cảm tác khi nghe bản nhạc Danube xanh đã để lại trong tâm hồn LTH những cảm xúc sâu lắng, xin mời bạn đọc bài thơ dưới đây.

*
Những chiều cùng anh

Nghe bản nhạc xanh 
Trăng nghiêng run rẩy
Sông Danube trong veo nhìn thấu đáy 
Thả hồn mình êm ả một thành Viên 

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

TIẾNG QUẠ KÊU

Thơ TQtrung
*
Giữa Hoàng cung Khơme
ta liếc nhìn
phía bên ấy là đền đài cung điện
vàng son thấp thoáng,
có tiếng quạ kêu như điên.

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Tiếng đàn

Thơ Quang Việt
*

Giữa vội vã, ồn ào đường phố,
Hối hả, giành nhau
Từng phút, từng giây,
Đèn đỏ không dừng,
Trống chút nào là lách lên ngay,
Chỉ nửa bánh xe cũng cố ngoi lên trước…

Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

QUÊ TÔI

Thơ TQtrung
*
Con đường nhỏ vắt ngang sườn núi
dòng sông xanh cần mẫn tải phù sa
Xa xa núi, xa xa trời mây trắng
Một dải biên cương bất khuất giữ quê nhà.

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

NỖI NHỚ....MỘT THỜI

Thơ Đức Dũng

*
Bỗng dưng tôi nhớ mùa Đông.
Khi tôi đi giữa cơn giông mùa hè
Tôi làm thơ tặng bạn bè
Khi chia tay giữa tiếng ve sân trường

Thơ tôi có những con đường
Một thời bé dại tôi thường đi qua
Những hàng cây những mái nhà
Những chiều xao xuyến sân ga đợi chờ

Tuổi thơ yêu lắm ước mơ
Yêu luôn cả những dại khờ ...Ngày xưa
Yêu chiều buổi ấy trời mưa
Hàng hiên trú vội vẫn chừa phần Em.

...Mà hàng hiên lại bé
Đứng ngoài anh chắn mưa
Không cho tạt vào em ........

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Tí tách giọt thời gian

Thơ Quang Việt
*
Tí tách, lại tí tách,
Từng giọt, từng giọt rơi.
Tích tắc, lại tích tắc,
Cứ thế, thời gian trôi.

Gió cứ thổi từ biển,
Muôn lớp sóng nhấp nhô.
Sóng đuổi nhau mải miết,
Nối nhau chạy xô bờ.

Nắng tươi, vàng như mật,
Xanh thăm thẳm, trời cao.
Có đôi vầng mây trắng,
Lơ lửng trôi bên nhau.

Thời gian sao nhanh vậy,
Mới đó, đã mấy ngày.
Mới vừa vui hội ngộ,
Giờ đã phải chia tay.

Tí tách, lại tí tách,
Từng giọt cà phê rơi.
Thời gian trôi, trôi mãi,
Nhớ lắm, Nha Trang ơi.

Cứ muốn bên nhau mãi,
Để thời gian ngừng trôi.
Chẳng dừng được tích tắc,
Vẫn phải chia tay thôi.

Lại hẹn lần sau nhé,
Rồi ta lại cùng vui,
Lại cùng nghe tí tách
Từng giọt thời gian rơi.

Nha Trang, 21/9/2015

Khúc hát xa khơi

Thơ Quang Việt

*
Ta lại về đây với bờ cát trắng,
Nghe sóng ca muôn thuở khúc xa khơi.
”Mùa Thu lại về” trên biển biếc,
Vời vợi trời xanh, Nha Trang ơi.

Tự bao giờ, sóng cứ xô bờ cát,
Để phi lao reo trong gió, vi vu.
Sóng từ xa khơi, đuổi nhau mải miết,
Dưới nắng tươi, lấp lánh, chạy xô bờ.

Con sóng nào trong muôn vàn lấp lánh,
Mang về đây hơi thở của Trường Sa?
Ở phía ấy, nơi giao hòa Trời Biển,
Có một phần máu thịt Tổ quốc ta.

Muôn con sóng lao xao, tung bọt trắng,
Như biển xanh, dưới nắng, nở ngàn hoa.
Vẳng giai điệu ngàn khơi trong tiếng sóng,
Từ vững vàng nơi ây, Trường Sa.

Gió cứ thổi về từ phía biển,
Để rì rầm tiếng sóng vang xa.
Nghe khúc xa khơi, lòng rộn rã,
Muốn hôn vào muôn con sóng Trường Sa.

Nha trang, 18/9/2015

Đón Thu

Thơ Quang Việt

*

Đưa tiễn Hè qua, đón Thu sang,
Cây khẽ đung đưa, rụng lá vàng.
Nghe trong gió thoảng hương Thu dịu,
Giữa trời xanh, mây trắng lang thang.
Trong nắng nhạt, lung linh vàng cúc,
Tiếng đàn ai ngân trong mênh mang…
Ríu rít sân trường, bầy em nhỏ
Vui tiễn Hè qua, đón Thu sang.


13/9/2015

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

NẮNG VÀNG MƠ

Thơ Việt Dũng

Chuồn chuồn chở nắng vàng mơ
Một mình em tiễn Thu xưa, một mình
Giao mùa vương sợi tơ tình
Để ai nhớ xỉnh xình xinh mỗi chiều
Người đi có thấy cô liêu…

HaNoi mùa Thu-2015

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

TRĂNG XƯA

Thơ Việt Dũng


*

Trăng xưa có bạc mái đầu…
Người xưa có nhớ tình sầu đã xa
Thu đưa ngọn gió la đà
Đường đời phiêu lãng xa xa ráng chiều
Trăng xưa còn đó thương yêu…


Thu, 2015

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Có một lần lỡ hẹn


Thơ Lê Hà
Quán thơ vừa nhận được một bài thơ của tác giả Lê Hà, bài "Có một lần lỡ hẹn", đây là bài thơ nối mạch cảm xúc của chị với người yêu và cũng là một người lính  trong đoàn quân giải phóng.  Nhân ngày Thương binh liệt sỹ , mời các bạn đón đọc bài thơ này.

*

Có một lần lỡ hẹn rồi thôi
Anh biền biệt nơi Trường sơn bom lửa
Em ở lại với bao ngày tựa cửa
Ngóng phía rừng già không mặc áo cô dâu

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

Cây hoa Vũng Chùa - thơ Quang Việt





Sau đúng một năm kể từ ngày rời bãi biển Vũng Chùa với môi trường nước mặn về môi trường nước ngọt ở Thủ đô, cây Từ bi biển (mình gọi là cây hoa Vũng Chùa) đã nở ra những bông hoa tím đằm thắm yêu thương. Xin chia sẻ mấy dòng cảm tác:

Cây hoa Vũng Chùa

Đứng trước biển, rễ cắm sâu bờ cát,
Đón muôn trùng sóng gió đại dương.
Thân mềm mại để chẳng bao giờ gãy,
Lá xanh rờn, tô thắm quê hương.

Chẳng ở nơi phồn hoa đô thị,
Đứng khiêm nhường trên bãi cát triều dâng
Vẫn nở hoa, dâng cho đời hương sắc,
Đâu có cần những hào nhoáng cao sang.
Không rực rỡ, vừa đủ cho đằm thắm,
Chẳng ồn ào, luôn ấm áp yêu thương.
Mênh mang gió, và mặn mà sóng biển,
Mãi muôn đời “Hữu xạ, tự nhiên hương”.

18/7/2015

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Nghĩ về lời di chúc *

Thơ Quang Việt
*
L
ời di chúc từ bao nhiêu thế kỷ
Cho đến giờ, giá trị vẫn vẹn nguyên.
Gã hàng xóm khổng lồ xấu tính,
Hàng ngàn năm nay đâu có để ta yên.

Ngài đã dặn, đừng coi thường việc nhỏ,
Phải thấy tim đen “gặm nhấm” của lân bang.
Đừng để Giang San thành “tổ con chim chích”,
Phải giữ vẹn nguyên là “tổ Đại bàng”.

Nay lũ giặc đang dùng bài “đại cục”,
“Mười sáu chữ vàng” với “Bốn tốt” ru ta.
Chúng chỉ mong ta đắm chìm vào giấc ngủ,
Để chúng tha hồ “tiểu cục” Tam Sa.

Chúng gặm nhấm từng bãi ngầm, đảo nhỏ,
Lấn dần từng con suối, bờ khe.
Chúng thâm hiểm, đủ chiêu trò dọa, dỗ.
Vừa vỗ về, vừa giơ vuốt răn đe.

Tim giặc đen, ngàn năm nay vẫn thế,
Đã bao giờ tốt bụng thật với ta?
Con cháu Lạc Hồng, muôn lòng như một,
Quyết giữ Trường Sa và đòi lại Hoàng Sa.

25/5/2015
*Lơi di chúc của Hoàng đế Trần Nhân Tông:” …Họ gặm nhấm đất đai của ta. Lâu dần, họ biến Giang san của ta từ cái tổ đại bang thành cái tổ chim chích….”











Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Cảm xúc tháng Năm

Thơ Quang Việt
*
Nắng tháng Năm là cái nắng đầu hè,
Làm rực rỡ những chùm hoa phượng đỏ,
Và rực rỡ cả Bằng lăng tím nữa,
Để lũ ve ra rả ca vui.

PHIÊU DU TRONG ÂM HƯỞNG BÀI CA TỔ QUỐC…

Thơ Việt Dũng

*
Rồi có một chiều ta phiêu du một mình trong khói thuốc.
Ánh mắt, mầu mây, cánh chim trôi trong hoàng hôn cô độc
Ta chợt muốn khóc…
Dòng thời gian lạnh lùng cuốn mòn bao bloc,
Những tờ lịch trắng tinh khôi rơi như cánh chim trúng đạn.
Ta trải hoài niệm cuộc đời lên nền trời xám bạc.
Kìa tuổi thơ thiên thần, nụ cười của mẹ…

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Cục nhỏ, cục to

Thơ Quang Việt
*
Tiểu cục là cục nhỏ,
Đại cục là cục to.
Thằng Tàu thâm hiểm lắm,
Chẳng lúc nào hết lo.

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

NGÀY CỦA MẸ

Thơ TQtrung


Ngày của mẹ - những bức tranh không lời, Việt Nam - quê hương tôi
(Một nén hương trầm, cho ngày giỗ đầu của mẹ)


THÌ THẦM VỚI MẸ

Nếu ngày đó
con không trở về
Trên ban thờ nhà mình
chỉ có một bát nhang.

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

CHUYỆN ĐỜI

Thơ + Tản văn Tạ Chiến k3

VÀI DÒNG TẢN MẠN
  Lũ chúng tôi sinh ra thời chống Pháp đầy gian nan , tuổi trẻ đi qua giông bão hào hùng thời chống Mỹ và đã sống những tháng ngày thăng trầm của đất nước sau chiến tranh .
Nay , đứa trước đứa sau đều lên ông , lên bà . Ngồi kể lại chuyện xưa ấy đều thấy xúc động đến bồi hồi và dội về bao ký ức một thời tuổi tré .
Thời mà say mê hình tượng Ruồi trâu , Pa ven coocsaghin ...đến mất ăn mất ngủ , thời vụng dại , hồn nhiên mối tình đầu ... Và cả ân hận , nuối tiếc !
Nhớ Thời hoa lửa ác liệt đã sống và chiến đấu và cả những năm tháng hoà bình buồn vui đến nghẹn lòng .
Có cả những ưu tư , vì đôi khi bắt gặp ở bạn bè những tiếng chửi bới cuộc đời này , phủ nhận chế độ này , mà giọng điệu không kém gì những tay chống cộng có tiếng !
Rồi băn khoăn tự hỏi , bây giờ các bạn ấy là ai ? Vẫn những cái tên của bạn cùng lớp , mà sao cứ như con người khác , xa lạ như ở hải ngoại trở về .
Và có cả những khoảng lặng về đổi thay nhân tình thế thái !


CHUYỆN ĐỜI

Bất chợt , bạn tôi hay nói chuyện về Liên xô
Thời tuổi trẻ đã sống những ngày đẹp nhất
Dường như bạn tôi quên Liên xô đã mất
Tôi nghe , lòng xót xa ....

Tôi thi thoảng kể chuyện đất nước Trung Hoa
Thời thơ ấu tôi lớn lên ở đó
Bạn trầm ngâm , đăm chiêu - nói nhỏ :
- Vui gì ... ? Mà anh nói ra .

Tôi và bạn tôi cứ nhắc đến những đất nước rất xa
Đất nước mình sống lại lờ mờ chẳng rõ
Hình như quá khứ vẫn là câu hỏi không nhỏ ,
Ám ảnh đến bây giờ ?

Tiểu cảnh



Thơ Quang Việt
Con thuyền đứng lặng trong hồ nước,
Có cụ già thong thả buông câu.
Trên bờ, hai cụ ngồi hóng gió,
Tâm sự cùng nhau, chuyện nông sâu.
Chân núi, say sưa hai kỳ thủ,
Chênh vênh, vách núi ở trên đầu.
Tháp cao in bóng trên trời biếc,
Bác tiều mang bó củi về đâu?
Hoa cỏ đua nhau khoe hương sắc,
Thật lung linh, thế giới muôn màu.

TQTrung họa

" Ao thu leo lẻo, nước trong veo
một chiếc thuyền câu bé tẻo teo"
Hoa đá, khoai môn dăm bảy lá
Ngước trông tháp đỏ, gió bay vèo.

Sân nhà Quang Việt, bé tèo tèo
Rau cỏ trồng nhiều rất khéo kheo
dăm ba lão trượng ngồi hú hí
chỉ thiếu cô mèo đứng ngeo ngeo ....

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Phượng với Bằng lăng

Thơ Quang Việt

*
Phượng với Bằng lăng là bạn,
Thân nhau từ thuở xa xưa.
Quanh năm chúng luôn quấn quýt,
Trời nắng cũng như trời mưa.

Cả hai đều xinh, đều đẹp,
Nhưng duyên mỗi đứa khác nhau ,
Phượng hồng thì luôn rực rỡ,
Còn Bằng lăng tím lắng sâu.
Hai bạn thân nhau đến mức,
Luôn hẹn nhau cùng nở hoa.
Hai đứa nhờ ve báo hộ
Mỗi khi thấy mùa hè qua.

Hè về, ve nhớ lời hứa,
Giúp cho Phượng với Bằng lăng,
Lại rủ nhau ca rộn rã,
Báo hiệu mùa hè đã sang.

Nghe thấy tiếng ve nức nở,
Phượng lại cùng với Bằng lăng
Thi nhau nở hoa khắp phố,
Nhuộm cho tím đỏ nắng vàng.

Học trò đứa nào chả thích,
Phượng hồng với tím Bằng lăng?
Tiếng ve rộn lòng con trẻ,
Xao xuyến đón mùa Hè sang.

Tuổi thơ qua rồi, qua mãi,
Làm sao quên những mùa hè,
Với Phượng hồng, Bằng lăng tím,
Không gian đầy ắp tiếng ve?
6/5/2013

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

NẮNG VẮT NGANG

thơ ĐỨC DŨNG - Berlin
*
Hà nội chiều thu cuối tháng mười.
Con đường xưa ấy lá vàng rơi
Em đi mang cả mùi hoa Sữa
Một chút heo may, nắng hoe vàng.

Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Chùm thơ Quang Việt

Về với Mỏ Cày

Kính dâng hương hồn
vợ chồng Bà mẹ Việt Nam anh hùng Nguyễn Thị Nhàn

Từ lâu, quen lắm, địa danh này,
Mãi hôm nay mới được tới đây,
Mà như được trở về chốn cũ.
Ấm áp, thân quen, đất Mỏ Cày.

Dập dềnh sông nước, con xuồng bơi,
Được bạn đưa về, thăm tận nơi,
Bên bờ kênh đó, chen dừa nước,
Vậy đã hơn bốn chục năm rồi.

Hồi năm Bảy mốt, chính nơi đây,
Máu đã đổ ra, thấm đất này.
Cha bạn hy sinh vì dân, nước,
Để cuộc đời tươi đẹp hôm nay.

Cụ bà một vai gánh giang san,
Vượt bao khốn khó với gian nan,
Nuôi con, nuôi cả quân Cách mạng,
Đạn réo bom rơi, vẫn vững vàng.

Danh hiệu Anh hùng Tổ quốc trao,
Làm sao sánh được với công lao,
Làm sao bù nổi hy sinh ấy.
Tự hào và thương mẹ biết bao.

Thắp một tuần nhang, lòng rưng rưng,
Nghĩ đến bao người đổ máu xương
Để quyết giành Tự do, Độc lập,
Mang lại hòa bình cho quê hương.

Chia tay, hẹn gặp, Mỏ Cày ơi,
Từ nay ta là của nhau rồi.
Dù bao xa cách, lòng không cách,
Nghĩa tình đầy mãi, chẳng thể vơi.

10/4/2015

Gặp bạn

Cuộc đời là chuỗi những cuộc vui,
Gặp nhau, là vui hết mình thôi.
Biết nhau, đã gần nửa thế kỷ,
Xa nhau, cũng cả chục năm rồi.
Hôm nay, có dịp, ta gặp lại,
Hàn huyên bao chuyện, vui thật vui.
Chia tay, hẹn nhau ngày gặp lại.
Cuộc đời cứ thế nhẹ nhàng trôi.

10/4/2015

Nắng Phương Nam

Từ Bắc vô,
Tôi gặp Nắng Phương Nam,
Đúng cái nắng
Vẫn gửi ra miền Bắc
Vào những ngày
Mùa Đông, giá rét,
Để bà con ngoài nớ
Bớt co ro.

Nắng Sài Gòn –
Cái nắng thật là to,
Nắng từ sớm,
Đến tận chiều vẫn nắng.
Đất nước trải dài,
Trong Nam
Thừa nắng ấm.
Nên khi Bắc cần,
Sẵn có để sẻ chia.

Mấy hôm nay
Gió Đông Bắc về,
Mang rét đến ngoài kia,
Các cụ gọi
Là rét Nàng Bân đấy.
Nàng đan áo cho chồng
Từ năm ngoái,
Qua Tết rồi
Mà vẫn chửa đan xong.
Hôm nay thì
Đã được áo phải không,
Nên nàng xin
Chút gió mùa Đông Bắc,
Để nàng
Đưa áo cho chồng mặc,
Và ngắm nhìn
Xem dài rộng thế nào…
Ôi tình yêu mới đẹp làm sao,
Làm lay động
Cả trái tim Trời Đất.
Nên đã cho nàng
Một quầng gió bấc,
Để chồng nàng
Được thử áo nàng đan.

Cứ mỗi lần
Vào với Nắng Phương Nam,
Lại ấm áp
Bao nghĩa tình bè bạn.
Bao năm rồi
Vẫn thủy chung, trong sáng,
Dẫu tóc trên đầu
Đã nhuốm sắc thời gian.

9/4/2015









Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Tâm hồn pha lê

Thơ Quang Việt

Em sinh ra,
Mắc bệnh xương thủy tinh,
Nhưng em có
Tâm hồn pha lê trong sáng.

Người nhỏ thôi,
Em không đẹp dáng,
Nhưng với cuộc đời,
Lấp lánh một tấm gương.

Tên em là Thu Thương,(*)
Nhưng em không chỉ nhận tình thương,
Mà biết chia sẻ tình thương cho tất cả.
Thật kính nể một tấm lòng ,
Và cả nhân cách nữa
Của một con người,
Suốt đời chẳng thể đứng,
Chẳng thể đi,
Chỉ có thể nghĩ suy,
Nhưng đã làm nên một điều vĩ đại.

Nghe chuyện em rồi,
Tôi cứ suy nghĩ mãi,
Và thấy mình
Thật bé nhỏ trước em.

Sống ở trên đời
Ai cũng có một trái tim.
Sao lại lắm người
Vì bản thân mình
Sẵn sàng
Giẫm đạp lên đồng loại?

Còn những người như em
Lại đầy lòng nhân ái,
Quên nỗi bất hạnh của riêng mình,
Cưu mang bao số phận không may.
Trái ngược hoàn toàn
Với lũ “chặt cây”,
“Lấp sông Đồng Nai”,
“Xây tháp truyền hình cao nhất”…

Các cụ bảo “ông Trời có mắt”,
Cứ gieo “nhân” đi,
Gặt “quả” – sẽ có ngày.

6/4/2015

· Nguyễn Thu Thương – Phú xuyên Hà Nội – bị bệnh xương thủy tinh, người nhỏ bé, suốt đời chỉ có thể năm, đã lập ra Trung tâm đào tạo nghề “Thương Thương”, và công ty “Thương Thương”, cưu mang nhiều người khuyết tật. Sản phẩm tranh hoa giấy cuốn của các bạn khuyết tật rất đẹp.(Thuongthuong.net)

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

NHỚ BÌNH MINH THÁNG TƯ ẤY

Thơ Việt Dũng

Cơn mưa tháng Tư dệt vào nỗi nhớ
Những người lính sinh viên một thời hoa lửa
Tháng Tư đến hẹn lại về
Những cựu binh từ khắp mọi miền quê
Lại rưng rưng khi gặp nhau “Cậu…”, “Tớ…”

Học tập và làm theo

Thơ Quang Việt
Đã mấy năm “Vận động Làm theo”,
Mà xem ra chả được mấy nhiêu,
Mít tinh, hội họp rồi ra sách…
Tiền thuế của dân cứ hết veo.

Trên đời mọi sự như vẫn thế,
Dù nghị quyết hay, nói rõ nhiều.
Cụ có dạy bài này không nhỉ:
Làm dở, nhưng nói lại rất “siêu”.

2/4/15


Võ thời nay

thơ Quang Việt
Các sếp bây giờ lắm võ hay,
Hiệu quả nhất là võ “phủi tay”.
Có gì, đổ riệt cho cấp dưới,
Chọn lấy vài con tốt, thí ngay.

Còn bài múa mép, khua môi nữa,
Loanh quanh mọi việc cứ chối bay,
Rồi cùng “ nghiêm túc rút kinh nghiệm”,
Cứ “rút” là xong, chẳng chết ai.

Ai mà bức xúc, thì mặc nó
Chẳng ai động tới được hội này.
Nhưng người ta bảo : “ Trời có mắt”.
Có “nhân”, có “quả, sẽ đến ngày.

2/4/15