Hoài cổ
Ta lại về đây ơi xứ Thanh!
Chạnh chút tình riêng với Tây thành
Sông Mã, nước còn tươi sắc nắng
Núi Hàm, thông vẫn biếc tầng xanh
Tìm về chốn cũ, người xưa vắng
Trở lại giang hồ, nắng nhạt tênh
Luyến tiếc mà chi hoài nhân hỡi!
Hãy trả tình thơ lại Kinh thành.
Thanh Hóa – Mùa thu 1996
Cảm ơn TQT đã đăng giúp bài ! Nhưng ( lại là nhưng !) bạn lại chịu khó đẩy giúp từ câu 5 lên sát câu 4 cho tôi với nhé ! Bởi tôi dùng lối Hàn thi ( thất ngôn bát cú )viết bài này ( người cổ mà ) ! Cảm ơn lần nữa nhé !
Trả lờiXóaĐọc câu thơ cũ của Hoàng Giang
Trả lờiXóaNgẫm đến chuyện nay, thoáng...bàng hoàng.
Cảnh xưa, người cũ thường day dứt
Người nay, cảnh mới...thật hoang mang!!!
Xin họa mấy vần:
Trả lờiXóaHóa ra bạn đã ở xứ Thanh,
Đã có tình riêng với Tây thành.
Đẹp thế, nước sông tươi sắc nắng,
Tuyệt vời, thông biếc mấy tầng xanh.
Chắc là buồn lắm, người không gặp,
Nên chốn giang hồ, trở lại nhanh.
Muốn quên, khỏi tiếc, mà đâu được!
Hãy cứ cả Thanh, cả Kinh thành.
Thấy các bác chuộng thơ cổ, thì theo làm cái đuôi con voi, đang đọc thơ anh HG thì nghe tin anh chàng Thanh hóa chém chết vợ chồng ông bà giáo viên dưới Trương Định, ngẫm nhân tình thế thái mà tức cái cảnh, họa theo các anh vài câu cho nó máu, hehe!
Trả lờiXóaKhông về lại đâu! hỡi xứ Thanh
Thôi đành lỡ hẹn với Tây thành
Nhớ thuở kéo mưa về thêu nắng
gom góp tình ta dệt mộng xanh
Đất trời còn đó người xưa vắng
Rỗng tuếch con đò lướt nhẹ tênh
Luyến tiếc làm chi? thi nhân hỡi
Chút mộng Nam kha với cổ thành.