Tôi bồi hồi da diết nhớ quê hương
Nhớ buổi đầu tiên mẹ dẫn đến trường
Trong nắng sớm có hương thơm lúa mới
Nhớ cái buổi biết hẹn hò đứng đợi
Dưới hàng me xào xạc gió đêm hè
Rồi chiến tranh ta đưa tiễn bạn bè
Ngày chiến thắng có thằng không trở lại.
Nỗi đau ấy có những người con gái
Dấu vào tim chờ đợi đến bây giờ
Sống đơn côi để được mãi tôn thờ
Những người Lính,
những người không thể chết.
Tình yêu Lính mãi trở thành bất diệt
Chị vẫn đơn côi thích đọc "...Đợi anh về
Mưa cứ rơi dầm dề
Ngày cứ dài lê thê
Thì em ơi cứ đợi....."
Bốn mươi năm rồi mà nỗi đau chưa thể dứt. Chắc vết thương lòng đã thành vết sẹo to tướng, đeo đẳng theo những người con gái đó đến hết cuộc đời. Ai có con, cháu để nương nhờ thì còn đỡ. Nhiều người chẳng có chỗ nào bấu víu, đã tìm niềm an ủi nơi cửa Phật.
Trả lờiXóaThương quá, mà chẳng biết có thể làm gì để giúp họ.