Bài: Việt Dũng (sưu tầm)
Mỗi ngày trôi qua, những tán cây ở thủ đô Hà Nội bị chặt, bị đốn hạ lại khiến trái tim bao con người đau xót. Tình cảm gắn bó giữa người và cây cũng giống như sự gắn bó giữa người với người, sống gần sao xa mà không nhớ. Mỗi cây bị hạ là lại khiến người ta nhức nhối khôn nguôi. Mất đi cây, mất đi bóng mát là mất đi những kỉ niệm đẹp, những kí ức về thủ đô Hà Nội. Thế nên, từ ngày câu chuyện chặt cây ở Hà Nội xôn xao cộng đồng, đã có khá nhiều những bài viết, những vần thơ chia sẻ cảm xúc và tình cảm chân thành dành cho cây.
Tiến sĩ Lê Thống Nhất, vị Tiến sĩ có tâm hồn nghệ sĩ vì xót xa trước cảnh đốn hạ cây ở Hà Nội mà đã viết lên những vần thơ đầy cảm xúc thế này:
Hà Nội và cây...
Hà Nội không còn tiếng ve
Không tán cây che hè phố
Hà Nội không mùi hoa sữa
Ban trưa đổ lửa lên đầu
Hà Nội sấu chẳng còn đâu
Ngẩn ngơ nỗi sầu con gái
Hà Nội giỏ xe trống trải
Nơi đâu sót lại phượng hồng
Hà Nội lạnh ngắt đêm đông
Con gió chạy không gì cản
Hà Nội mùa thu sạch lắm
Lá vàng cũng chẳng hề rơi
Bao bài hát hay một thời
"Xào xạc" thành lời khó hiểu
Bao vần thơ vương nhịp điệu
Hương thầm vắng thiếu trên tay
Bao bức tranh vẽ hôm nay
Chẳng còn bóng cây quen thuộc
Con hè chỉ còn hàng cột
Trên đầu dây buộc ngổn ngang
Hà Nội cây non xếp hàng
Đồng phục là vàng tâm đấy
Tiện lợi và hay biết mấy
Khỏi treo biển nói cây gì...
Thời gian rồi cũng trôi đi
Cây non sẽ thành cổ thụ
Đời chắt học theo sách cũ
Chặt cây mọi phố, lại trồng..
Tiến sĩ tâm sự, "Tối qua sau khi đọc nhiều bài báo nói về chuyện Hà Nội chặt cây, phải nói là mình rất bức xúc. Mình muốn phát biểu gì đó về việc này. Thế là quyết định viết dưới dạng ...thơ. Tứ chủ yếu của bài này là tưởng tượng ra cảnh Hà Nội thiếu vắng cây, dù bây giờ trồng mới... Cây xanh Hà Nội không chỉ là lá phổi của Thủ Đô mà là kỷ niệm không thể nhạt phai của biết bao thế hệ. Điều đó đã đi vào trái tim rất nhiều người và đi vào thi ca nhạc hoạ...
... Nếu chuyện chặt đốn 6700 cây được thực hiện thì chúng ta còn hoài niệm về những hàng cây và chờ vàng tâm lớn lên trong mấy chục năm nữa. Và mình giật mình... mai kia cháu chắt lại chặt nữa thì sao?".