Thơ Hoàng Trúc
*
Phố trở mình
khe khẽ gọi thu sang
Gió se lạnh
ngỡ ngàng bàn chân nhỏ
Vạt nắng hanh vàng
nghiêng nghiêng mặt phố
Vương vấn, bồi hồi níu bước người qua
Ta bước đi
trong nỗi nhớ thu xa
Nhớ ngôi nhà xưa bên khu vườn nhỏ
Con phố dài mùa này thu lá đổ
Xào xạc rơi
trên lối nhỏ vơi đầy
Vẫn còn đây
con đường lá vàng bay
Hàng sấu già
xác xơ trong chiều vắng
Những tháng năm xa, buồn vương, sầu lắng
Vẫn thấy ấm lòng trong nỗi nhớ
Thu sang ...
Hoàng Trúc
8/2014
"Vẫn còn đây
Trả lờiXóacon đường lá vàng bay
Hàng sấu già
xác xơ trong chiều vắng"
Mọi cái vẫn như xưa, như những lời thơ của Hoàng Trúc. Vẫn hàng sấu già xác xơ nhưng không còn "chiều vắng" nữa đâu. Bài thơ gợi lại những năm thập kỷ 70, chiều chiều dạo phố lá sấu bay lả tả, thỉnh thoảng có quá sấu chín rơi xuống mình nhặt về cho các em gái. Khi đó có những "chiều vắng" thật nên thơ. Cảm ơn Hoàng Trúc về bài thơ hay tràn trề kỷ niệm.
Chắc em nhớ mùa Thu Hà Nội lắm,
Trả lờiXóaNên hồn thơ thổn thức thành lời.
Hà Nội, Thu về rồi đó, em ơi,
Nếu nhớ thật, hãy bay ra một chuyến.
Hình như ai xa cũng đều lưu luyến,
Nỗi nhớ về Hà Nội mãi không thôi,
Và nhớ về mùa Thu lá vàng rơi,
Xào xạc gió và trời trong xanh thẳm.
Tình yêu Hà Nội luôn sâu đậm,
Ở mỗi người con Hà Nội đi xa.
Nhớ nghe em, lần tới có ra,
Hãy ghé quán, sẻ chia đôi vần nhé.
Thu về thật rồi, bước đi rất nhẹ,
Chỉ nghe đâu đây hình như tiếng lá rơi.
Và trời mới hơi dịu mát mà thôi,
Chỉ vừa đủ cho đôi vần cảm tác.
Gửi người phương Nam chút hương Thu miền Bắc,
Thỉnh thoảng, nghe em, nhớ vô quán gặp nhau.
Hà Nội mùa này
Trả lờiXóavời vợi nhớ mong
Em về nơi xa
nắng vẫn hồng đôi má
Em bỗng nghe
lòng mình thật lạ
Chẳng biết là
có phải nhớ anh không
Tiếng gọi thân thương
vương vấn
mênh mông
Chợt lắng đọng
cùng đầy vơi nỗi nhớ
Về đi em...
thu nhuộm vàng con phố
Canh cánh lòng
hương cốm mới bay xa
Em sẽ về
khi Trăng hạ tuần qua ...