Trang Quang Việt


Click để tới: Trang thơ của Quang Việt

Đời thật đáng yêu (Quang Việt)


Thị Nở ngồi kia với Chí Phèo,
Dưới trời xanh ngắt, gió hiu hiu.
Cặp tượng này được sang tận bên Úc.
Tay chàng bầu rượu còn uống dở,

Đầu thị nghiêng nghiêng, mắt dõi theo.
Hương sen thơm ngát trong chiều biếc,
Lan tỏa trên làn nước trong veo.
Nhờ bát cháo hành đêm hôm ấy,
Nên thấy cuộc đời thật đáng yêu.


Sidney, 6/1/2014

Vườn hoa của cậu

Chăm chỉ cần cù vốn xưa nay,
Xa quê hương sống ở bên này,
Cậu chăm được vườn hoa đẹp thế.
Hôm mới về, cháu đã thích ngay.



... Hồng...


... và cả Bèo ta.

Cả vườn, cháu thích nhất hồ sen,
Yêu nhất là bông mới nhú lên.
Sen hồng, sen trắng đua nhau nở,
Như ở hồ Tây vốn thân quen.

Hoa hồng vườn cậu thật đáng yêu,
Đua nhau khoe sắc những sớm chiều.
Hồng vàng, hồng tía, hương thơm ngát,
Nhẹ lay trong làn gió hiu hiu.

Nằm đó, khiêm nhường dưới gốc cây,
Xinh xinh, nho nhỏ, bát bèo tây,
Cũng có một nhành hoa tim tím
Góp cho hương sắc mảnh vườn này.

Khuất sau vườn, mấy cụm phong lan
Nở mấy chùm hoa đẹp màu cam.
Ô kìa, đôi bướm từ đâu tới,
Quấn quit vờn nhau dưới nắng vàng.

Cả lũ hoa sao nhỏ li ti,
Màu sắc, hương thơm chẳng có chi,
Thế mà khi đứng trong cườn cậu
Vẫn được khoe sắc trắng mê ly.

Lại nữa, hoa gì lan trên đất,
Đủ màu xanh, tím, đỏ, vàng tươi...
Dưới làn nắng nhẹ lung linh thế.
Ghé lại xem nè, bướm, bướm ơi.

Đêm qua vừa nở một đóa quỳnh,
Tinh khiết một màu trắng, trắng tinh.
Có lẽ trong đêm mưa một chút,
Nên còn có giọt đọng lung linh.

Cả vườn xanh ngát một màu xanh,
Để muôn hoa khoe sắc long lanh.
Hương cỏ, hương hoa thơm ngào ngạt,
Ở đây không khí thật trong lành.

Chẳng biết đã bao nhiêu mồ hôi,
Đổ xuống cho hoa đấy, hoa ơi.
Cầu mong cho cậu luôn luôn khỏe,
Chăm cho đời muôn đóa hoa tươi.


Brisbane, 3/1/2014
Nở đi, hoa ơi !
(Quang Việt)
Mấy bữa trước còn thi nhau rực rỡ,
Mấy bữa nay sao chẳng thấy bông nào?
Bão còn xa, hoa ơi sao không nở,
Nỡ để lòng ta nhớ nôn nao?

Tiết đầu Đông, trời vẫn xanh cao,

Dẫu mây kia đang dần che phủ.
Vẫn có nắng, cho dù không rực rỡ,
Và trên cành, chim vẫn hót đấy thôi.

Dù thế nào, thì cứ nở, hoa ơi,

Bởi dẫu sao, đời vẫn luôn tươi đẹp,
Cả khi bão cứ tấn công liên tiếp,
Sóng dập dồn, mưa cứ chẳng ngừng tuôn.

Nắng sẽ lại về, bừng sáng muôn phương,

Biển sẽ lặng, sóng chỉ đùa với gió.
Gió mơn man, lại khẽ lay cây cỏ,
Cánh bướm vàng bay lượn giữa muôn hoa.

Hoa ơi hoa, em có hiểu lòng ta?

Cũng giông bão, cũng gió gào, mưa xối,
Cũng có lúc dường như không chịu nổi…
Thế nhưng rồi… giông bão phải qua đi.

Bởi ta nhìn ở phía xa kia,

Vẫn lấp lánh một ánh hồng rực rỡ.
Hoa ơi hoa, thôi em đừng buồn nữa,
Cứ nở đi, hãy cùng đẹp với đời.

Và sớm nay hoa đã mỉm môi cười…

HN,11/2013



Nước mắt của dân (Quang Việt)



Không phải cứ có nước mắt

Mới là thương tiếc.
Không phải cứ khóc gào lên
Mới là thương tiếc.
Hãy nhìn vào lòng dân,
Hãy nhìn
Hàng vạn người nối nhau
Nhích những bước chân.
Nhân dân đấy – tự đáy lòng, thương tiếc.
Những bác cựu chiến binh,
Những cháu sinh viên Tám x, Chín x,
Cả những cháu học sinh,
Nhích bước cùng các cụ già,
Cùng muôn người thuộc mọi thành phần trong xã hội…
Chẳng ai bảo ai,
Chẳng ai tổ chức,
Tất cả về đây viếng bác,
Với nỗi đau thực lòng,
Nỗi đau chĩu nặng con tim,

Thương tiếc con người

Đã suốt đời vì dân, vì nước.
Người không có những đứa con
Biết đi đường tắt
Để thành ông nọ, bà kia.
Người luôn sẻ chia
Những vất vả hy sinh của đồng bào, đồng chí.
Dù người ở trên cao,
Nhưng lại luôn ở trong lòng dân
Thân thương, gần gũi.
Trong những người dự lễ Quốc tang,
Có những ai biết tự mình xấu hổ?
Có ai đó cắn rứt lương tâm
Khi soi vào tấm gương của bác?
Người ra đi thanh thản,
Hòa vào hồn thiêng Đất Việt ngàn năm,
Người là Nhân dân,
Người là Đất Nước.
Điều đó không thể nào mua được
Bằng trăm nghìn tỷ nọ,
Bằng triệu nghìn tỷ kia.
Dân là vậy,
Tự ngàn xưa,
Luôn tự biết làm thế nào cho phải.
Không phải cứ có nước mắt mới là thương tiếc,
Nhưng những ngày qua
Chỉ thấy nhiều nước mắt của Dân.

HN,14/10/2013



Lính Trỗi viếng bác (Quang Việt k2)


Thu Hà Nội đang đẹp thế:
Trời xanh cứ ngăn ngắt xanh,
Nắng cứ trải vàng như mật,
Nước Hồ Gươm cứ long lanh.

Nhưng trời xanh đâu có tươi,
Nắng vàng chẳng thấy rạng ngời,
Nước hồ Gươm buồn tĩnh lặng,
Vì thương nhớ bác, bác ơi.

Đi suốt mấy cuộc trường trinh,

Vì dân, vì nước hy sinh.
Cùng toàn dân giành chiến thắng,
Ngàn đời sử sách lưu danh.

Bác là tướng của lòng dân,
Thân thương, anh Cả toàn quân.
"Vì nước mà Văn hóa Võ,
Thương dân, nên Võ thành Văn"(*)

Thu Hà Nội đang đẹp thế,

Mà sao bác vội, bác ơi,
Để lòng quặn đau, tim thắt?
Mặt Trăng nóng gặp Mặt Trời?

Toàn dân buồn đau, thương tiếc,

"Ngôi sao sáng nhất tắt rồi"
Muôn người lòng đau, dạ xót,
Muôn ngàn giọt lệ tuôn rơi.

Hôm nay chúng con - lính Trỗi,

Cùng nhau về thăm bác đây,
Vẳng như còn nghe tiếng bác
Trong ngôi nhà thân thương này.


"Vẫn biết trời là mãi mãi,

Vẫn biết biển xanh mãi xanh",(**)
Mà sao con tim cứ nhói,
Mà sao cứ buồn mông mênh.


Chúng con, đàn con của bác,

Nguyện noi gương lớp ông, cha,
Noi theo tấm gương của bác.
Suốt đời vì nước xông pha.

Bác đi, về trời, xa thẳm.

Bác còn mãi trong lòng dân,
Hòa vào hồn thiêng sông núi,
Mãi mãi dẫn đầu đoàn quân.

HN, 7/10/2013

(*) Mượn ý câu :
"Văn lo việc nước, Văn thành Võ,
Võ thấu lòng dân, Võ hóa Văn"
(**) Mượn ý trong bài hát "Thăm Lăng Bác":
"Dẫu rằng Trời xanh biết là mãi mãi,
Dẫu rằng biển xanh biết là mãi mãi,
Mà sao nghe nhói ở trong tim..."



Cảm nhận về hưu (Quang Việt)


Mình về hưu từ tháng 1/2009, đến nay đã gần tròn 5 năm. Đúng vào thời điểm đó, vợ chồng con gái ở Mỹ về, mở các lớp dạy thêm tiếng Anh, và mình bắt đầu quản lý giúp chúng. Do thường xuyên tiếp xúc với các giáo viên bản ngữ (Anh, Mỹ, Canada...) nên có điều kiện trau dồi kỹ năng sử dụng tiếng Anh. Nhịp làm việc như hồi còn công tác. Thường xuyên học thêm được nhiều kiến thức về tiếng Anh, tăng vốn từ. Những kinh nghiệm tích luỹ trong suốt mấy chục năm làm thầy và làm cán bộ quản lý được phát huy tác dụng trong môi trường mới. Cuộc sống cứ thế trôi đi vui vẻ, hạnh phúc.

Xin chia sẻ mấy vần cảm tác:

1. Cảm nhận về hưu


Về hưu như thế này thật thích,

Có thừa thời gian để nghỉ ngơi,
Nhưng vẫn giữ nguyên nhịp làm việc,
Và làm trong tâm thế thảnh thơi.

Suốt ngày tư vấn với tuyển sinh,
Có thời gian, lại học tiếng Anh.
Rồi rủ bạn đi bơi, thư giãn,
Cứ thế, thời gian trôi thật nhanh.

Làm việc, đầu óc không trì trệ,

Vẫn không ngừng học hỏi, tư duy,
Vẫn thấy mình như đang còn trẻ,
Cho dù bao năm tháng trôi đi.

Bao nhiêu kinh nghiệm của cả đời,

Được đem áp dụng cho hôm nay,
Thế nên làm việc không áp lực,
Vô cùng thoải mái, thật là hay.

Ngồi dự giờ, nghe cô giáo giảng,

Cứ ngỡ mình cũng là học sinh.
Dự giờ, học thêm được khối thứ,
Làm giàu thêm kiến thức của mình.

Dạy thay những buổi thầy cô vắng,

Lại làm thầy như bao tháng năm.
Lại có được niềm vui đứng lớp,
Với lũ sinh viên giỏi lại chăm.

Có ai mà cản được vòng quay

Trái Đất kia, ngày lại tiếp ngày.
Niềm vui cứ dài theo năm tháng,
Chào đón bình minh mỗi sớm mai.

Mỗi ngày ta sống, một ngày vui,

Ta yêu Người lắm, cuộc đời ơi.
Trời Thu Hà Nội trong xanh thế!
Nắng vàng tươi trải khắp muôn nơi...


HN, 9/2013





2. Dạy thay Paul (*)



Hôm nay Paul bị ốm,

Dính đau mắt đỏ rồi.
Sát giờ, khó báo nghỉ,
Lại phải dậy thay thôi.


Nào, nhanh tay chuẩn bị,

Nội dung mấy trò game,
Một trang câu khó đọc
Để luyện cho các em.


Photo thêm bài hát

“I have a dream”
“Moscow midnight” nữa
Cuối giờ dậy các em.


Vui bước chân vào lớp,

Cười, nói với các em:
“Buổi học này miễn phí,
Là một buổi học thêm”.


Thầy trò say sưa đọc,

Luyện từng từ phát âm.
Có câu gì hay thế,
Làm cả lớp cười ầm.


Rồi chơi trò đố chữ,

Chia cả lớp làm đôi,
Chúng ganh đua ra phết,
Chỉ muốn được thắng thôi.


Chỉ còn mười phút nữa,

Ta phải học hát thôi.
“I have a dream” nhé,
Bài cả lớp biết rồi.


Rồi dậy các em hát

“Chiều Mat sờ cơ va”
Hoá ra khối đứa biết
Đây là bài hát Nga.

Cả lớp học sôi nổi,

Thày trò hát say sưa.
Thời gian trôi nhanh thế,
Thoáng cái dã đến trưa.

“Thầy ơi, tan sớm thế?

Giờ học này thật vui.
Lại được học bài hát
Hay tuyệt vời thầy ơi.”

“Mình chia tay nhau nhé,

Chúc các em khoẻ, vui,
Học tiếng Anh thật giỏi,
Vững bước trên đường đời.”

HN,29/9/2013

(*) thầy giáo Paul người Anh



Bạn tôi (Quang Việt)

Mến tặng TQV

Cùng Trỗi mà đâu có biết nhau,
Đứa vào Trỗi trước, đứa vào sau.
Chênh nhau ba tuổi, cách ba khóa,
Cách đây mấy tháng, gặp lần đầu.


Cùng là lính Trỗi , dễ kết thân,

Lại cùng cái thú thích thơ văn,
Đã từng “chạm trán” nhau trên mạng,
Cùng sẻ chia bao ý, bao vần.


Mới đó mà nay đã nghỉ rồi,

Khi bạn vừa tròn tuổi sáu mươi.
Bao năm vất vả làm nhiệm vụ,
Bạn bảo bây giờ được thảnh thơi.


Dậm dịch hẹn nhau mấy tuần rồi,

Khi nào có dịp, sẽ đi chơi.
Hôm nay ý tưởng thành hiện thực,
Một chuyến đi vui ơi là vui.


Bạn đưa đi thăm chiến trường xưa,

Dọc đường đi trò chuyện say sưa.
Trên trời, dưới bể, bao nhiêu chuyện,
Chuyện ngày nay và chuyện ngày xưa.


Càng nghe càng thấy phục bạn mình,

Hiểu nhiều, biết rộng, tư duy nhanh.
Bao phen gay cấn đều qua hết,
Với các pha xử lý thông minh.


Phục bạn ta văn võ toàn tài,

Đánh Nam, dẹp Bắc, chẳng kém ai,
Văn sôi cuồn cuộn, thơ lai láng,
Kiến thức dầy theo mỗi tháng ngày.


Đi đến đâu cũng đầy chiến hữu,

Anh em cùng nếm mật, nằm gai.
Nghĩa tình đồng đội luôn chan chứa,
Gắn bó qua bao tháng năm dài.


Đến hôm nay bạn đươc nghỉ rồi,

Dù đang còn trẻ, sáu mươi thôi,
Lục tuần mà vẫn luôn khí thế.
Chúc bạn lúc nào cũng khỏe, vui.
MC-HN, 1-5/9/2013
Đỗ Quang Việt



Trang thơ: Hai anh em (Quang Việt)

Có hai anh em nhà nọ,
Cùng chung một mẹ Mặt Trời.
Nhưng chẳng bao giờ gặp mặt,
Hai người sống ở hai nơi.


Người anh thì ở đằng Đông,
Xuất hiện khi đêm gần hết.
Để nghinh đón mẹ Mặt Trời,
Sau một đêm dài ngủ miết.

Còn người em ở đằng Tây,
Hiện ra khi sắp hết ngày,
Đón mẹ Mặt Trời đi ngủ,
Đưa mẹ vào giấc ngủ say.

Cứ thế, nhịp nhàng, cứ thế,
Sáng anh rồi chiều đến em.
Cần mẫn thay nhau chăm mẹ,
Hết ngày rồi lại đến đêm.

Anh em mỗi người một vẻ,
Đẹp rực rỡ muôn ánh hồng.
Nhưng không có mẹ chiếu sáng,
Có đứa nào đẹp được không?

Hương cốm Hà Thành (Quang Việt)

Em là châu ngọc của Hà Thành,
Hương thơm trời đất kết màu xanh.
Hạt tròn, hạt dẹt, luôn thơm dẻo,
Hương nếp dịu thơm, ngọt lưỡi anh.
Sợi rơm nếp buộc duyên thêm chặt,
Quấn quít vòng quanh lá sen xanh.
Mỗi độ Thu về ai chẳng nhớ,
Hương vị thơm ngon chốn Hà Thành?
HN,18/8/2013

Gửi cô Đàm Thơ (Quang Việt)

Em biết cô yêu Thu Hà Nội

Thu đẹp mê hồn, ai chẳng yêu?
Thăm thẳm trời xanh, tươi vàng nắng
,Cái lạnh se se những sớm, chiều.
Hình như Thu đã đến cô ơi,
Dù bây giờ mới cuối hè thôi.
Trời không nóng lắm đâu cô ạ,
Cái nắng như đang dịu bớt rồi.
Ngàn năm vẫn một màu xanh ấy,
Nhuộm bầu trời vời vợi mùa Thu.
Ngàn năm vẫn long lanh sóng nước,
Để mây bay soi bóng mặt hồ.
Dẫu phố chưa nồng nàn hoa sữa,
Hương Thu đà thoang thoảng đâu đây,
Và cả sắc vàng hoa cúc nữa,
Tất cả làm ta say ngất ngây.
Lá sen xanh gói tròn hương cốm
Dịu dàng duyên buộc, sợi rơm xanh.
Bao năm vẫn vị ngon đằm thắm,
Để người xa nhớ mãi Hà thành.
Mùa Thu mang tới đầy trái chín:
Na mở mắt to ngắm trời xanh,
Trái hồng tươi rói - làn môi mọng,
Bưởi đào ngon, ngọt dịu, chua thanh.
Lại Trung Thu sắp đến nơi rồi, 
Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.
Đèn ông sao đã đầy Hàng Mã,
Trẻ con đang háo hức lắm rồi.
Cô ạ, tụi em cứ nhắc hoài,
Có cô, Hà Nội thật là vui.
Cô về, chúng nói còn vui mãi
,Niềm vui chỉ lính Trỗi có thôi
Nhanh thế, tiễn cô đã mấy tuần
Niềm vui xum họp vẫn đang ngân.
Mong cô mạnh khỏe, ra lần nữa,
Bất kể Hè, Thu, Đông hay Xuân.
Em gửi lời hỏi thăm Đất Mũi,
Mới đó thôi, đã một năm rồi.
Nhớ hoài hôm ấy, trên sông nước,
Cùng cô lướt sóng giữa chơi vơi.
HN,16.8.2013

Chiều nghĩa trang (Quang Việt)

Hôm 26/7 mình đi viếng mộ bố ở NTLS Nhổn, gặp cụ già đi viếng con trai. Nói chuyện với cụ và về viết nên những dòng này:



Chiều nghĩa trang

Mẹ già tóc bạc phơ,
Lưng còng
Tay chống gậy,
Những bước chân lẩy bẩy,
Đi giữa hai hàng mộ nghĩa trang.
Mẹ đi thăm mộ con,
Đứa con trai cưng của mẹ.
Mẹ thương nó
Mố côi bố từ tấm bé,
Lớn lên nào đã biết mặt cha.
Ngày ông ấy đi xa,
Cu cậu vẫn còn ẵm ngửa.
Mẹ nuốt nước mắt vào lòng, tần tảo nuôi con.
Đến ngày lớn khôn,
Nó nằng nặc đòi đi bộ đội.
Mẹ nhớ như in những lời nó nói:
“ Con phải đi trả thù cho cha”.
Dù trong bụng xót xa,
Nhưng làm sao ngăn
Chí trai của nó!
Bây giờ cu cậu đang nằm đó,
Dưới nấm mồ
Lặng im….
Xung quanh là đồng đội kề bên,
Vẫn hàng lối chỉnh nghiêm,
Thẳng dọc, bằng ngang,
Như duyệt binh thưở trước.
Vì dân, vì nước,
Chúng đã dâng cả tuổi thanh xuân.


Mẹ già lưng còng,

Tóc bạc bay theo gió,
Tay run run
Cắm những bông hoa vào lọ.
Và thắp những nén nhang.


Nước mắt lăn dài

Trên gò má
Đầy những nếp nhăn .
Thầm thì mẹ khấn:
” Con yêu ơi”,
“Đợi thêm một chút,”
“Rồi mẹ con mình lại gặp”,
“Mẹ lại ru con như tự thưở nào”.
“Ngủ yên nhé con trai thân yêu”


Bóng mẹ liêu siêu trong ánh nắng chiều.

QV - 27/7/2013



Tình Trỗi 9 và bài thơ Tiễn Anh... (Quang Việt)

Hai tuần trước í ới trên blog của Viên Thạch (VT) hẹn nhau offline với VT và Thủy Nguyễn - hai thành viên tích cực của Trỗi 9. Đầu tuần trước, VT nhắn tin: "Chú có rỗi không, Thủy Nguyễn đang hỏi vụ offline". Trả lời: "Chú đang ở trong bệnh viện, trông anh vợ chú". "Vâng ạ". Mấy hôm sau, VT lại nhắn tin: "Anh cô Ngọc đỡ chưa ạ?", "Chú ấy không qua khỏi, vừa đi tối qua rồi, VT à". Thế là VT gọi điện: "Đột ngột thế hả chú? Cháu xin chia buồn cùng gia đình chú". "Cám ơn cháu rất nhiều".


Hôm thứ bảy, 6/72013, gia đình mình làm tang lễ cho ông anh vợ (mất ở tuổi 58) tại Nhà tang lễ BQP. Người đến viếng rất đông. Cứ liên tục các đoàn vào viếng trong gần 3 tiếng đồng hồ. Trong số đó, có hai người bạn Trỗi K9. Một người là VT đã từng gặp nhau và trở nên thân thiết từ mấy tháng nay. Còn bạn gái thứ hai đi cùng VT thì mình chưa hề gặp. Nhưng mình đoán đó là Thủy Nguyễn. Sau đó hỏi lại VT thì đúng. Tô Lan Hương cũng đã hẹn đến cùng, nhưng vướng một việc bất khả kháng nên không đến được.
Việc các bạn Trỗi K9 đến viếng ông anh vợ làm vợ chồng mình và cả nhà xúc động. Tình cảm bạn Trỗi thật kỳ diệu. Thật là hạnh phúc khi trong đời có được nhiều người bạn nghĩa tình như vậy. Cám ơn các bạn Trỗi 9 rất nhiều.
Nhân đây, xin chia sẻ mấy vần thơ viết trước lúc lên đường tới nhà tang lễ:



Tiễn anh về trời


Gió ngừng thổi, hàng cây đứng lặng,
Mây ngừng trôi, chim chóc ngừng ca.
Vẫn bầu trời ấy, tia nắng ấy,
Mà giờ anh đã ở rất xa.


Vẫn biết là do ông Trời gọi,
Anh về Trời sau những năm xa.
Vẫn biết anh về nơi cực lạc,
Mà sao lòng quặn, dạ xót xa.


Mới đó, được làm em của anh,
Anh cho em cô em gái xinh.
Mới đó cả nhà vui sum họp,
Tiếng cười luôn đầy ắp nhà mình.


Mới đó mừng vui đón Khánh Hòa,
Rồi Khánh Ly - thêm một bông hoa.
Mới đó, chúng nó làm đám cưới,
Mà giờ đây anh đã đi xa.


Biết bao nhiêu niềm vui, mới đó,
Giờ anh mang về tận phương nào?
Để cả nhà lòng đau như thắt,
Một mình anh vui được hay sao?
Ừ thôi, nhưng Trời đã định rồi,
Chỉ giao anh làm đến thế thôi:
Gia đình đoàn kết, con khôn lớn,
Xong việc, anh lại phải về trời.


Thanh thản lên đường nhé, anh yêu,
Với anh, còn muốn nói rất nhiều.
Nhớ nhau, hãy về trong mơ nhé,
Và hẹn nhau gặp ở kiếp sau.
5g25 6/7/2013.

Xót xa (Quang Việt)



Kính thưa bố và các bác,
Thế hệ vàng của non sông
Những bậc phụ huynh lính Trỗi,
Tên tuổi gắn liền chiến công.


Chúng con tự hào lắm lắm,
Về những phụ huynh của mình,
Những người coi thường gian khổ,
Sẵn sàng vì nước hy sinh.



Các cụ vô cùng vĩ đại,
Từ thưở phong kiến thực dân,
Tay không làm nên sự nghiệp,
Nhà nước dân chủ nhân dân.


Cái mà các cụ hướng tới,
Vì nó, các cụ hy sinh,
Là dân nắm quyền làm chủ,
Sống trong hạnh phúc, hòa bình.


Được dạy ngay từ tấm bé,
Lòng yêu Tổ Quốc thiết tha,
Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm,
Chẳng nề gian khó, xông pha.


Chúng con hiểu lòng các cụ,
Muốn thế hệ con hơn cha,
Để Tổ Quốc mình có phúc,
Để cuộc sống đẹp như hoa.


Chúng con xin lỗi các cụ,
Vì đã đức kém, tài mòn,
Dù được học hành đầy đủ,
Mà không nên cháo nên cơm.


Cũng có những thằng rất giỏi,
Giàu có, chức trọng, quyền cao.
Nhưng tính ra được mấy đứa,
Để cho các cụ tự hào?


Xương máu, mồ hôi các cụ,
Theo thời gian cứ trôi sông,
Cứ dần trở nên vô nghĩa,
Hỏi ai có xót hay không?


Nay chúng con tuổi đã lớn,
Lũ lượt theo nhau về vườn.
Cây chửa kịp lớn, đã chết,
Hoài bao công sức người ươm.


Xin các cụ cứ quở trách,
Xin đừng xót thương chúng con.
Tâm còn, nhưng đà bất lực,
Liệu có làm được gì hơn?
6/2013



Trỗi 9 (Quang Việt)



VT là Trỗi khóa chin,
Mới thành lính Trỗi gần đây,
Do lần tình cờ lướt Web,
Vào “Bạn Trỗi” đọc thấy hay.


Đọc rồi, quen với các chú,
Quen rồi trở thành bạn thân,
Dù cách nhau vài chục tuổi,
Là Trỗi nên vẫn thấy gần.


Đã từng cùng về nguồn cội,
Tìm lên thăm tận Mỹ Yên.
Cuộc đi chơi vui như Tết,
“Tương ngộ” vì mình “hữu duyên”.


Tính cách giống nhau đáo để,
Chú cháu mình cùng ham vui,
Lại cùng thích nhiều bè bạn,
Bởi ta cùng lính “Bán Trời”.


Hôm mình cùng về Nghĩa Lộ,
Chuyến đi vui thật là vui,
Bố mẹ VT vui tính,
Tiếp khách với nụ cười tươi.


Hôm ấy TLH ốm,
Vẫn leo lên đỉnh Suối Giàng,
Vẫn trèo cây chè chụp ảnh,
Cười vẫn hở mười cái răng.


Cả lũ giờ đang háo hức,
Mong chờ chuyến đi Mộc Châu.
Nhà TLH ở đó,
Lúc nào, mình sẽ bàn nhau.


Hôm mẹ VT nằm viện,
Cả lũ kéo nhau vào thăm.
Từ thành phố mang tên Bác,
Chú KQ cũng hỏi thăm.


Đã qua bốn ngày – phẫu thuật,
Cái gì căng nhất –đã qua,
Mẹ VT đang hồi phục,
Hôm nay đã được về nhà.


Cứ thế, cuộc đời, cứ thế,
Thêm bạn là thêm niềm vui,
Thêm bao người để chia sẻ,
Buồn, vui, cay đắng, ngọt bùi.
HN,21/6/2013



Cơn giông hạ (Quang Việt)

Lửa phượng tắt rồi sao vẫn nóng!
Mới sáng ra mà nắng chói chang.
Mây đi trốn hết dâu rồi nhỉ?
Trời cứ vung tay trút nắng vàng.


Gió say sưa ngủ nơi nào đó,
Cây cỏ buồn thiu, chẳng muốn đùa,
Lũ chim uể oải, không buồn hót,
Chú cún nằm khoanh, mắt lơ mơ.


Xế chiều mây bỗng từ đâu tới,
Bớt nắng nhưng trời vẫn nóng oi.
Chuồn chuồn nặng cánh, toàn bay thấp,
Gió còn ngái ngủ, thổi nhẹ thôi.


Rồi bỗng mây đen kéo bốn bề,
Gió giờ tỉnh hẳn, thổi mạnh ghê,
Xa xa chớp lóe, ầm ì sấm,
Nháo nhác chim tìm tổ bay về.


Rồi thì gió bỗng nổi cơn điên,
Lá bay, bụi bốc tít mù lên,
Cây lay vật vã, mây vần vũ,
Chớp sáng lòa trong tiếng sấm rền.

Lộp bộp, mưa chơi khúc dạo đầu,
Lưa thưa mấy giọt nối theo nhau.
Thế rồi ào đến, mưa như trút.
Nhiều thế, không biết nước ở đâu.


Cây cối vui đùa đón mưa rơi,
Trôi hết bụi trần, xanh tốt tươi.
Sau suốt bao ngày như thiêu đốt,Có cơn giông mát, thật tuyệt vời.



Mưa đầu mùa (Quang Việt)







Xuân còn lưu luyến chẳng muốn xa,
Vẫn còn muôn nụ muốn đâm hoa,
Đỏ, hồng, vàng, tím…lung linh sắc,
Gió nhẹ đưa hương tỏa gần xa.


Muôn cánh bướm vờn trong nắng Xuân,
Trời xanh thăm thẳm, nắng trong ngần,
Cành lá vờn nhau theo làn gió,
Đâu đây vọng tới tiếng đàn ngân.



Đôi sẻ chuyền cành, đuổi bắt nhau,
Ríu ra, ríu rít, vút trời cao.
Có gì lay động trong vòm lá,
Ô kìa, chíp chíp, chú chim sâu.


Rồi từ đâu tới, những đám mây,
Gió mạnh dần lên, bụi cát bay,
Đã lâu, mấy tháng không nghe sấm,
Chim chóc giật mình, hoảng hốt bay.


Chớp lóe liên hồi trong sấm vang,
Báo mùa Xuân hết, để Hạ sang.
Nước đâu trút xuống, sao nhiều thế,
Mới mấy phút thôi đã ngập đường.


Bì bõm bao người phải dắt xe,
Vì đường phố ngập, vẫn phải phi.
Nên bu gi ướt, và máy tắt.
Nước đâu nhiều thế, ngập cả hè.


Ngập nước, phố phường bỗng hóa sông.
Chớp giật, gió gào, chửa hết giông.
Bầu trời đen kịt, mây vần vũ,
Nước không ngừng trút, sấm ì ùng.


Ngắm mưa bỗng nhớ tuổi học trò,
Cái thuở vô tư, chửa biết lo,
Rủ nhau ra tắm mưa thỏa thích,
Cũng có lần cảm lạnh,ốm to.


Thế rồi đột ngột mưa ngừng rơi,
Nước trên trời có bấy nhiêu thôi.
Tạnh mưa, cả không gian bừng sáng,
Bảy sắc hiện lên phía chân trời.


Mưa tạnh rồi, chim lại hát ca,
Bướm lại vờn trên những cánh hoa,
Mây đi trốn hết, trời xanh ngắt,
Cây bỗng xanh hơn, nắng chói lòa.
11/5/13

Phượng với Bằng lăng (Quang Việt)


Phượng với Bằng lăng là bạn,
Thân nhau từ thuở xa xưa.
Quanh năm chúng luôn quấn quýt,
Trời nắng cũng như trời mưa.

Cả hai đều xinh, đều đẹp,
Nhưng duyên mỗi đứa khác nhau ,
Phượng hồng thì luôn rực rỡ,
Còn Bằng lăng tím lắng sâu.
Hai bạn thân nhau đến mức,
Luôn hẹn nhau cùng nở hoa.

Hai đứa nhờ ve báo hộ
Mỗi khi thấy mùa hè qua.
Hè về, ve nhớ lời hứa,
Giúp cho Phượng với Bằng lăng,
Lại rủ nhau ca rộn rã,
Báo hiệu mùa hè đã sang.

Nghe thấy tiếng ve nức nở,
Phượng lại cùng với Bằng lăng
Thi nhau nở hoa khắp phố,
Nhuộm cho tím đỏ nắng vàng.

Học trò đứa nào chả thích,
Phượng hồng với tím Bằng lăng?
Tiếng ve rộn lòng con trẻ,
Xao xuyến đón mùa Hè sang.

Tuổi thơ qua rồi, qua mãi,
Làm sao quên những mùa hè,
Với Phượng hồng, Bằng lăng tím,
Không gian đầy ắp tiếng ve?
6/5/2013

Về Mường Lò (Quang Việt)

Í ới hẹn nhau mấy tuần rồi,
Bạn bè Trỗi 9 với Trỗi 2.
Mấy đứa rủ nhau về Nghĩa Lộ,
Quá tuyệt vời, một chuyến đi chơi.

Bốn đứa trên một chiếc ô tô,
Lan Hương, Viên Thạch với chú, cô.
Leo đèo, vượt dốc, lao vun vút,
Chuyện nở ngô rang, vui quá cơ.

Qua bao khúc lượn, vượt núi đèo,
Tay lái Viên Thạch thật là siêu.
Một cánh đồng xanh, nhìn mát mắt,
Thung lũng Mường Lò thật đáng yêu.

Ta gặp nhau đây, mới lần đầu,
Mà như thân thiết đã từ lâu.
Bố mẹ Viên Thạch vui đón khách,
Như thể người nhà đến với nhau.

Cùng Viên Thạch về thăm tuổi thơ,
Bao năm gắn bó – dòng suối Thia,
Ngôi trường, con phố, đường đi học…
Nơi nào cũng thấy kỷ niệm xưa.

Lại kéo nhau lên tận Suối Giàng,
Trên triền núi cao, mây lang thang.
Đẹp thế, cả vườn chè cổ thụ,
Đẹp lung linh như chốn Địa đàng.

Một chuyến đi chơi thật tuyệt vời,
Lan Hương mệt thế, vẫn cười tươi.
Chia tay, lại hẹn nhau đi nữa,
Cuộc đời bạn Trỗi thật là vui.

31/3/2013

Mẹ hãy yên lòng

(Nói thay lời liệt sỹ Gạc Ma)

Mẹ ơi !
Con biết mẹ bao năm mòn mỏi
Mong đón được con về, dù chỉ một nắm xương,
Biết lòng mẹ đau, khi bật lửa thắp hương,
Và đau đáu những đêm dài thức trắng.
Con thương lắm, tuổi già quạnh vắng,
Một mình vào ra, khi trái nắng trở trời.
Mẹ quặn lòng nỗi nhớ khôn nguôi,
Mãi văng vẳng lời ru con thuở trước...

Mẹ ơi
Bạn của con có đứa về rồi,
Nhưng cũng còn nhiều anh em nằm trong lòng biển cả.
Biển quê hương với biết bao tôm cá,
Như mẹ hiền, vẫn ôm ấp chúng con,
Dẫu hy sinh rồi,
Chúng con vẫn một dạ sắt son,
Hòa muôn sóng, ngăn quân thù cướp biển.
Có thể đến, một ngày mai, cuộc chiến,
Bởi quân thù nào có đáy lòng tham?
Thì sóng biển Đông sẽ nhấn chìm tàu giặc,
Biển quê hương sẽ thành những Bạch Đằng.
Mẹ ơi
Dẫu cho chưa về được với xóm làng,
Con vẫn được ngủ yên trong lòng Mẹ - Biển.
Với những cá, tôm, nghêu, sò, ốc, hến...
Với những chiều tà chao liệng cánh hải âu...
Mẹ cứ yên lòng nhé, mẹ yêu,
Dẫu con ở xa,
Vẫn là ở trong lòng Tổ Quốc.
17/3/2013

Về nơi nặng tình (Quang Việt)

Một ngày ấm áp tháng Giêng,
Rủ nhau, lính Trỗi về miền đất xưa.
Sáng sớm, trời lất phất mưa,
Rồi khô tạnh hẳn, gần trưa nắng về.
Năm thằng trên một chiếc xe,
Ríu ra ríu rít về quê – Hội Làng.
Đã nghe tiếng trống rộn ràng,
Thấy cờ xanh, đỏ, tím, vàng rực tươi.
Trong lòng vui lắm, người ơi,
Còn gì bằng được về nơi nặng tình.
Cái ngày xưa ấy, chiến tranh,
Xa nhà, xa phố, chúng mình về đây.
Đồng bào giang rộng vòng tay,
Cưu mang lũ trẻ bao ngày đạn bom.
Một lũ bộ đội – trẻ con,
Cũng nghiêm nghỉ, cũng lon ton chạy dài…
Đã hơn nửa thế kỷ rồi,
Bao nhiêu kỷ niệm, một đời không quên.
Hôm nay “đến hẹn, lại lên”,
Dắt nhau, ta trở về miền tuổi thơ.
Cây thị đó, dòng mương xưa,
Vẳng như còn tiếng nô đùa đâu đây…
Ôm nhau thật chặt vòng tay,
Mừng vui thấy Trại Hòe nay khác rồi:
Cánh đồng xanh mướt, tốt tươi,
Nhà nhà xây mới, người người ấm no.
Đường làng đủ rộng, đủ to,
Đã bê tông hóa, chẳng lo bùn lầy…
-------
Cùng nhau nâng chén rượu đầy,
Chúc cho tình nghĩa mãi đầy, không vơi,
Chúc cho làng xóm tốt tươi,
Năm Mới thắng lợi gấp mười, gấp trăm.
--------
Chia tay, hứa tới sang năm,
Lại lên đúng hẹn, hội Rằm tháng Giêng.

Chào xuân (Quang Việt)

Tiếng chim ríu rít nghe gần lắm,
Trên cây đào thắm, trước hiên nhà.
Đôi sẻ chuyền cành, vui đuổi bắt.
Gió thoảng làm rơi mấy cánh hoa.

Xuân về, nhưng trời chưa có nắng,
Đã nhú trên cành, những lộc xanh.
Nụ hoa chúm chím, làn môi thắm,
Đôi giọt sương còn đọng, long lanh.

Cây cỏ bừng lên đón chào Xuân,
Đâu đây văng vẳng tiếng đàn ngân
Muôn hoa đua nở, khoe hương sắc,
Trời, Đất giao hòa nhịp ái ân

Xuân mới đến rồi, khắp quê ta,
Người với người hòa khúc hoan ca,
Tay nắm chặt tay, cùng sát cánh,
Muôn khó khăn ta sẽ vượt qua.


Chúc Năm mới nhiều niềm vui mới,
Anh em bè bạn khỏe quanh năm,
Lúc nào cũng thắm tình bạn Trỗi
Luôn sáng trong tựa ánh trăng rằm.

Nắng Đông (Quang Việt)

Giữa những ngày âm u,
Bỗng bừng lên ánh nắng.
Không gian tràn hơi ấm
Cái rét trốn mất tăm.
Đã đến đận cuối năm,
Cả mấy tuần rét buốt,
Bỗng thấy trời xanh ngắt
Như những ngày cuối Thu.

Chẳng còn thấy mây mù,
Không gian tràn ánh nắng.
Lại bồng bềnh mây trắng
Giữa trời xanh bao la.

Tiếng chim hót gần xa,
Cho lòng người phơi phới,
Cho đua nở muôn hoa,
Để đón mùa Xuân mới.
Vẫn biết Xuân chưa tới,
Và biết chửa hết Đông,
Sao thấy rộn trong lòng,
Khi không gian bừng nắng.
Có tiếng đàn sâu lắng,
Chợt tan vào thinh không,
Đưa ta đến vô cùng
Của niềm thương nỗi nhớ...
Đông sẽ còn dài nữa,
Trời sẽ lại âm u,
Suốt ngày lại mây mù,
Gió lạnh còn tê tái.

Trong những ngày buồn vậy

Ai muốn ngắm trời xanh,

Ai muốn xem hoa nở,

Hãy vào Vườn Thơ nhanh.










Các cụ dậy (Quang Việt)










Các cụ dậy nhiều điều lắm,

Chẳng có điều nào sai đâu.
Hãy ngẫm và học cho kỹ,
Hãy luôn nhớ ở trong đầu.
Các cụ dậy sống nhân nghĩa,
Sao cho có trước, có sau,
Phải biết kính già, yêu trẻ,
Đi hoc, chữ “lễ” làm đầu.
Các cụ dậy “hãy nói ít”,
“Mà phải làm cho thật nhiều”.
Hãy đừng khua môi, múa mép,
Chỉ nói, làm chẳng bao nhiêu.

“Thương thì cho roi, cho vọt”
“Ghét thì cho ngọt, cho bùi”
Dậy con là phải nghiêm khắc,
Nuông chiều, chỉ hỏng con thôi.
“Cha chung thì không ai khóc”,
“Việc chung thì chẳng ai làm”
Mọi thứ, “chó treo, mèo đậy”,
Con người hay có tính tham.
Dù là chó , mèo hay chuột,
Thấy thức ăn là chén liền.
Chúng đâu có biết xin phép,
Đợi xin phép, có mà điên.
…………………………..
Còn có rất nhiều điều nữa,
Hình như con cháu lãng quên,
Hay là cố tình chẳng nhớ,
Để gây bao nỗi ưu phiền.


Gánh hàng rong (Quang Việt)

Cái mẹt đậy trên cái thúng,
Mấy củ khoai với vài khúc sắn.
Em gánh đi trên đường phố thủ đô,
Đồng Xuân, Hàng Mã, Bờ Hồ…
Khách của em
Toàn khách quen:
Mấy em đánh giày,
Mấy chị công nhân quét rác,
Mấy bà hàng rau,
Mấy cháu học sinh thích ăn quà vặt…
Trên đường phố quen, em bước,
Cố kiếm mấy đồng nuôi con.
Em thích ở nhà làm ruộng hơn.
 Đi bán rong nhọc nhằn lắm lắm.
Có bữa trời mưa, có hôm trời nắng,
Mùa Đông gió bấc, mưa phùn.
Lại có hôm ế hàng,
Em mang về, cả nhà ăn sắn, khoai trừ bữa.
Nhưng bây giờ đâu còn ruộng nữa,
Đất mất rồi, đã được mấy năm
Người ta đã biến nơi đây thành siêu thị, sân gôn
Họ hứa dậy em nghề mới và cho em cuộc sống tốt hơn.
Đợi hoài mà đâu có thấy?
Đành tự mình kiếm kế dài lâu vậy
Làm gánh hàng rong lang thang …
Em nhớ ngày xưa cấy lúa thẳng hàng,
Cánh đồng làng em xanh mát mắt.
Tất cả đẹp như trong lời hát
“Con cò bay lả bay la”.
Mới đó thôi, cái ngày ấy chưa xa, 
Xóm làng rộn ràng mỗi mùa lúa mới.
Cả làng vui như hội,
Mùi rơm thơm nức cánh đồng…
Bây giờ với gánh hàng rong,
Cái chân thì bước, mà lòng ngẩn ngơ.
Bao giờ cho đến ngày xưa,
Cánh đồng xanh mát, để cò lại bay?

5/12/2012

Thổn thức (Quang Việt)
Cứ mỗi lần về với Mỹ Yên,
Tôi lại bồi hồi như về quê mình vậy.
Bao kỷ niệm về những ngày xưa ấy,
Cứ ùa về làm thổn thức con tim.
Hôm nay tôi lại về với Mỹ Yên,
Mừng ngôi trường vừa được xây dựng mới.
Mỗi lần về, lại thấy Mỹ Yên thay đổi,
Cuộc sống đang đi lên
Bom đạn qua lâu rồi, trên mảnh đất Mỹ Yên,
Những con đường đất xưa, nay đang dần trải nhựa.
Nhà mấy tầng thay cho những ngôi nhà tre nứa,
Lũ trẻ con ăn mặc đẹp tới trường…
Nhớ năm nào được sống giữa tình thương
Của người Mỹ Yên, nhường cơm sẻ áo.
Hồi đó dân còn bữa cơm bữa cháo,
Mà cơm thì phải độn sắn, khoai.
Vượt bao gian nan để có hôm nay,
Niềm hạnh phúc trên mặt người rạng rỡ.
Thật là vui khi ngắm đàn em nhỏ,
Múa nhịp nhàng theo tiếng nhạc, lời ca







Lòng dưng dưng, tự hào lắm quê ta,

Cánh đồng lúa vẫn cánh cò bay lả,

Dưới chân núi, xóm làng xanh cây lá,

Bầy em thơ ríu rít đùa vui.

Chia tay rồi, lại gặp nhé Mỹ Yên ơi.

Cứ bịn rịn, ta đi, mình ở.

Mảnh đất, tình người, gần thương, xa nhớ.

Ta về rồi, “đến hẹn lại lên”

Mỹ Yên – Hà Nội, 6/12/2012.

Nhớ một con đường (Quang Việt)

Kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt nam

Có bài hát "Con đường kỷ niệm"

Hát về con đường từ bục giảng đến bảng đen.

Hôm nay tôi lại nhớ con đường ấy,

Đi lại bao lần, làm sao có thể quên.







Đó là con đường ai cũng thấy thân quen,

Ai từng là học trò chẳng biết con đường ấy?

Lớp học nào chẳng có con đường như vậy?

Nó ngắn thôi, nhưng trải tới vô cùng…







Các thế hệ thày cô đã bỏ bao công,

Đã bao lần đi trên con đường ấy,

Để mỗi sớm mai, khi bình minh thức dậy,

Ánh sáng cuộc đời như rực rỡ hơn…

Trong đời người, Tuổi Trẻ là Mùa Xuân,

Ai chẳng bắt đầu bằng việc đi học chữ?

Ai chẳng gắn bó với thầy cô, sách vở,

Với con đường kia vào thế giới mênh mông?

Trong nắng thu vàng, tiếng chim hót véo von,

Hoa cúc rực vàng dưới trời thu xanh thẳm.

Xin gửi tặng muôn ngàn hoa tươi thắm,

Đến những con người ngày ngày cần mẫn

Đi trên con đường

"Từ bục giảng tới bảng đen".

Thơ dịch: Ông là như thế đấy (Quang Việt)

What is a grandfather”

What is a grandfather”

A man, who has smiles

To brighten your days,

Who can make you feel good

With his warm words to praise.

Who knows what to do

To make wishes come true…

That’s what a grandfather is.

A man who has lots

Of good stories to tell.

But knows how to be

A good listener as well.

Who’s patient and kind,

The best friend you could find…

That’s what a grandfather is.










Ông là như thế đấy

(Lời dịch của Quang Việt)

Ông là như thế đấy,

Lúc nào cũng mỉm cười,

Cho những ngày em sống

Đẹp như đóa hoa tươi.

Ông là như thế đấy,

Luôn biết cách động viên

Bằng những lời ấm áp,

Để em luôn vươn lên.

Ông là như thế đấy,

Luôn kể chuyện cho em,

Biết nghe và thấu hiểu

Lời nói của con tim.







Ông là như thế đấy,

Là người bạn của em.

Một người bạn tốt nhất

Mà em có thể tìm.

Tuyệt vời, ông của em!

Hội ngộ (Quang Việt k2)

Kỷ niệm chuyến đi của thầy trò Trỗi thăm Cối xay gió – hồ Hòa Bình

Đài báo gió mùa Đông Bắc.

Nhưng may, gió tối mới về.

Thời tiết hôm nay đẹp thế,

Tuyệt vời cho một chuyến đi.

Cả tuần hẹn nhau í ới.

Cả tuần háo hức chờ mong.

Và ngày hôm nay đã tới,

Một ngày Thu đẹp, trời trong.

Thầy trò gặp nhau xúc động,

Ấm nồng những cái bắt tay.

Tóc thầy, tóc trò cùng bạc,

Mà vẫn nhận ra nhau ngay.







Mọi người lần lượt đến đủ.

Nào ta lên đường đi thôi.

“Cô Xuyên kèm cu Việt nhé”,

Cu Việt bẽn lẽn mỉm cười.

Thầy trò gặp nhau vui quá,

Hát hò vang cả trời xanh.

Cùng nhắc về bao kỷ niệm,

Nhớ lại một thời chiến tranh.

Thời gian trôi đi nhanh thật,

Mới đó, đã mấy chục năm.

Ngày nào còn phơi phới trẻ,

Giờ đã lên bà, lên ông.







Mới đó đôi mươi, mười tám,

Trời xanh biếc ở trên đầu.

Trời vẫn màu xanh như thế

Mỗi khi ta về bên nhau.

Đây rồi Thung Nai, đã tới,

Tàu du lịch đợi sẵn rồi.

Mời thầy cô ngồi cẩn thận,

Để tầu rẽ sóng ra khơi.

Phong cảnh đẹp như tranh vẽ,

Núi in mặt nước long lanh.

Xa xa, bồng bềnh mây trắng,

In trên nền trời biếc xanh.







Xin chào nhé, “Cối xay gió”,

Hôm nay mình lại gặp nhau,

Lại hát hò, vui như Tết,

Lại nồng say chén rượu đào.

Chủ nhà đãi toàn đặc sản,

Măng tươi chấm với muối vừng,

Gà đồi, lại thêm lợn mán,

Toàn tinh hoa của núi rừng.


Nào cùng chúc mừng gặp mặt,

Chúc nhau sức khỏe dài dài.

Để còn dài dài gặp gỡ,

Hàng năm đừng có vắng ai.


Cứ muốn cuộc vui dài mãi,

Nhưng rồi vẫn phải xa nhau.

Tạm biệt “Cối xay gió” nhé,

Chia tay, hẹn gặp lần sau.

Thung Nai, 4/11- Hà Nội, 5/11/2012

Trăng nhòa (Quang Việt)

Ngày xưa Trung Thu vui thế,

Trẻ con đánh trống rập rình,

Khắp làng rộn ràng tiếng trẻ,

Rủ nhau đi múa tùng rinh.

Cơm chiều ăn cho xong bữa,

Bát cơm và quáng và quàng.

“Mẹ ơi, con không ăn nữa!”

Ngoài đường tiếng trống đã vang.
















Cả lũ trẻ con ríu rít,

Kéo nhau đi khắp xóm làng,

Đèn sao lập lòe ánh nến,

Khắp nơi ngập ánh trăng vàng


Thích nhất xem múa sư tử,

Trên sân hợp tác thênh thang

Có ông Địa cười toe toét,

Bụng to, đi đứng nghênh ngang

Cỗ đâu có nhiều bánh kẹo,

Chỉ hồng đỏ với ổi vàng.

Hoa được kết bằng cùi bưởi,

Thêm mấy khẩu mía xếp hàng,

Về khuya, trăng tròn vành vạnh,

Gió đồng mát rượi ánh trăng.

Nào chúng mình cùng phá cỗ,

Chị Hằng, chú Cuội cùng ăn.







Bây giờ sống trong thành phố,

Khắp nơi sáng rực ánh đèn.

Trung Thu nhòa trong ánh điện,

Mấy ai còn ngắm trăng lên?

HN, Trung Thu 2012




Thư Hà Nội gửi cô Đàm Thơ (Quang Việt)













Cô ơi, Hà nội đang vào Thu,

Thu Hà Nội, trời xanh thăm thẳm,

Nắng rực rỡ và bầu trời xanh lắm,

Mời cô ra thăm Hà Nội vào Thu.







Mấy hôm nay không còn nóng lắm đâu,

Cứ chiều về, gió nồm nam mát rượi.

Hà Nội đang qua những ngày hè cuối,

Những cơn mưa rào đuổi cái nóng đi.







Vẫn vẹn nguyên, kỷ niệm một chuyến đi,

Cô đưa chúng em về thăm Đất Mũi.

Trái đất cứ quay đều, không biết mỏi,

Để tháng ngày cứ vùn vụt trôi nhanh.







Hết Hoàng hôn rồi lại tới Bình minh,

Mới đó, đã mấy tuần cô nhỉ?

Bao giờ lại có ngày vui như thế,

Cô trò hát vang giữa sông nước bao la?







May, bây giờ dù có cách xa,

Mình vẫn gặp nhau, ngày ngày trên mạng.

(Em thành thói quen, cứ đều đều mỗi sáng,

Mở mắt ra là bật máy tính ngay).







Cô ơi, bao giờ cô lại ra đây,

Để thăm lại nơi cô từng “chiến đấu”?

Để gặp gỡ với bao người yêu dấu?

Em sẽ làm tourguide cho cô.







Dù thế nào, Hà Nội vẫn nên thơ,

Vẻ đẹp Mùa Thu vẫn vẹn nguyên như thế.

Cô ơi, một ngày nào, cô nhé,

Mời cô ra thăm Hà Nội vào Thu.

Hà nội, 30/8/2012




Về Đất Mũi (Quang Việt)









Cô Đàm Thơ, chủ nhà, cực kì nhiệt tình.













Vụt trôi qua như một giấc mơ,

Đẹp như trang cổ tích ngày xưa,

Chuyến hành hương về thăm Đất Mũi,

Về Cà Mau thăm cô Đàm Thơ.







Bốn chàng trai với cô “cún” xinh (1)

Cưỡi con “Nô Vá”(2) chạy băng băng.

Tiếng cười đẩy nó lao vun vút,

Hình như xe không chạy bằng xăng.








Thoải mái chưa?











Đáy bắt cá chắn ngang sông Cửa Lớn.













Đã tới nơi rồi, đất Cà Mau.

“Cô ơi, cô đứng ở nơi đâu?”

“Các em tìm đường Phan Ngọc Hiển”,

“Mong các em, cô đợi đã lâu.”







“Kia đúng cô rồi”. Cô vẫy tay,

Một vòng cua lụa, táp vô ngay.

Cô trò ôm nhau, trào nước mắt.

Trên mạng mãi rồi, mới thấy đây.







“Có phải là thằng Quang Việt đây?”

“Cái thằng Kiến Quốc, nhận ra ngay!”.

“Còn kia, 3 đứa bây cũng Trỗi?”

“Chụp hình kỷ niệm, đứng dô đây!”







Cô dắt trò đi thăm vườn chim,

Hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên.

Sẩm tối, chim, cò tìm về tổ,

Có chú bồ nông mắt lim dim…







Cô cho thăm ao cá Bác Hồ,(3)

Quang cảnh y như giữa Thủ đô,

Cũng nhà sàn ấy, hàng cây ấy,

Hoa cỏ ngát hương, chim líu lo.







Cô trò lại thăm được Trường Sa (4)

Đá Tây, Nam Yết với Sơn Ca…

Đây cây bàng vuông từng nghe nói,

Hôm nay tận mắt ta thấy ta.







Cả bọn vô thăm đền thờ Bác,

Linh thiêng hương khói đất Cà Mau.

Thắp nhang dâng Bác, lòng thành kính,

Chúng con thăm Đất Mũi lần đầu.







“Cô trò ta ngồi quán vỉa hè”,

“Quốc đưa xe tới đậu đằng kia”

Bánh xèo mỗi đứa gọn một chiếc,

Rau Cà Mau vị lạ, ngon ghê.







Sáng sớm sau cả lũ lên đường,

Rộn ràng, háo hức, chuyến hành hương.

Em kính mời cô ngồi ghế trước,

Tourguide ngồi ghế đó dẫn đường.







Đã tới đây rồi, đất Năm Căn,

Cái tên thân thiết đã bao năm.

Mảnh đất vùng cực Nam Tổ quốc,

Những chiến công vang vọng ngàn năm.







“Tất cả lên xuồng đi tụi bây”

"Tranh thủ thời gian, xuất phát ngay”.

Xuồng ta lướt tới, đè muôn sóng,

Dập dềnh lên xuống, chẳng ai say.







Tầm mắt ta thấu tới trời xa,

Cả một vùng sông nước bao la,

Hai bên sông, bạt ngàn rừng đước,

Lúp xúp xa xa nhà tiếp nhà.







Đi thăm Đất Mũi đúng ngày mưa,

Nhưng cô trò vẫn hát say sưa.

“Ta mến yêu người, ơi cuộc sống…”

“Tuổi trẻ hằng mong muốn, ước mơ…” (5)







“Tổ quốc ta như một con tầu,

Mũi thuyền ta đó, mũi Cà Mau…”(6)

Bao năm thuộc lòng vần thơ ấy,

Mà đến bây giờ mới thấy nhau.







Tổ quốc mình tươi đẹp biết bao,

Đất bằng, biển rộng với trời cao.

Về Đất Mũi, thêm yêu Tổ Quốc,

Lòng cứ lâng lâng sóng dạt dào.







Cám ơn Trời Đất, cám ơn cô.

Về rồi, ghép vụng mấy vần thơ.

Gửi từ Hà Nội ngàn thương nhớ…

Một chuyến hành hương đẹp như mơ.

Hà nội, 20/8/2012







(1) Cô cháu tác giả - nguyên lính cũ của anh Ba Hưng.

(2) Xe Innova.

(3) Nhà sàn và ao cá Bác Hồ được xây dựng với tỷ lệ 1:1 - y trang như trong phủ Chủ tịch ở HN.

(4) Biểu tượng Trường Sa gồm tất cả các hòn đá được gửi về từ tất cả các đảo trong quần đảo.

(5) Các bài hát Xô Viết của thế kỷ trước.

(6) Thơ Xuân Diệu.










Cây bàng tuổi thơ (Đỗ Quang Việt)




Giữa buổi trưa hè nắng gắt,

Bỗng gặp cây bàng tuổi thơ.

Nhìn bàng xum xuê tán lá,

Bâng khuâng nhớ tuổi học trò.










Ngày xưa mình thân nhau thếCó hôm nào vắng nhau đâu?

Suốt ngày trèo cây, hái quả,

Lá xanh kết mũ đội đầu.













Mỗi lần có cơn gió thổi,Quả bàng chín rụng đầy sân.

Bàng chín sao mà ngọt thế,

Nhất là những quả chim ăn.










Gặm cùi, rồi tìm viên gạch,Đập sao cho nứt hạt bàng.

Nhân bàng ngon, bùi như lạc,

Ăn sống, chẳng cần phải rang.










Tán bàng ngát xanh, mát mắt,Lá bàng dày đặc, ken nhau.

Cho lũ học trò bóng mát,

Giữa trưa nắng đến vỡ đầu.







Giọt nắng rơi qua kẽ lá,Nhuộm vàng lốm đốm trưa hè;

Theo nhịp gió lay, nhảy nhót,

Vui đùa cùng tiếng chim ca.










Xa rồi, những ngày Hè ấy, Tuổi thơ xanh mướt lá bàng...

Giật mình, vào Thu rồi nhỉ,

Mà lòng cứ ngỡ Xuân sang.







Hà Nội, 21/7/2012




Ngắm hoa (Quang Việt)




Em ơi, ngủ kỹ vậy em?

Tết qua mấy tháng mới thèm đơm hoa!











Hay là em muốn cho ta


Tuổi vàng, vẫn thấy như là đương Xuân?

Khiêm nhường ở một góc sân,

Hương thơm lan tỏa mấy tầng trời xanh,

Hương thơm cả nắng bình minh,

Hương thơm thơm cả mối tình đôi ta.

Mới là cái nụ hôm qua,

Sớm nay dang cánh như là bướm bay.

Rượu nồng không uống, mà say,

Ngắm em, lòng chợt ngất ngây sóng tình.

"Nắng soi sương giọt long lanh"*,

Thoảng cơn gió mát, trong lành sớm mai.










Giấc mơ (Quang Việt)




Cu Bình con trai cậu em vợ tôi bị u xương. Cả nhà cố gắng mãi mà không thể giữ được cái chân cho cháu. Bây giờ, cháu dùng chân giả. Được cái cháu sống rất nghị lực, yêu đời. Xin chia sẻ bài thơ mừng sinh nhật cháu.




Giấc mơ




Tặng cu Bình yêu quí




Ôi diệu kỳ thay một giấc mơ.




Hứa với cu Bình, viết tặng thơ,




Thế là đêm ngủ nằm mơ đẹp.




Dạ sướng lâng lâng, sáng tới giờ.













Trong mơ, bố cõng Bình đi chơi,




Cả bố cùng con phơi phới vui.




Chẳng biết ở đâu mà đẹp thế,




Trời xanh ngăn ngắt, nắng vàng tươi.













Bố cõng Bình đi trên đồi cao,




Rừng cây lay động, gió lao xao,




Xa xa, hùng vĩ muôn trùng núi,




Tiếng chim ríu rít tận trời cao…













Lại thấy Bình đang đánh cầu lông,




Hai chân chạy nhảy cứ như không,




Cầu bay qua lại, nhanh vun vút,




Một lúc, mồ hôi đã chảy ròng…













Lại mơ thấy Bình làm em xi (MC),




Giỏi thật, tiếng Anh lưu loát ghê.




Các bạn ngồi nghe, mồm há hốc,




Tròn xoe hai mắt, lưỡi thè lè…













Hôm qua con tròn tuổi mười ba,




Không hiểu vì sao chẳng thích quà,




Chỉ muốn bố Lụt* làm thơ tặng.




Bài thơ này, con thấy được chưa?













Chúc con luôn khỏe và luôn vui,




Tư duy dí dỏm, nụ cười tươi,




Mãi là nguồn vui cho bố mẹ.




Cả nhà yêu con lắm, Bình ơi.




Một ngày sau SN Bình




Bố Lụt










Thơ: Hết Tết rồi, nhưng vẫn còn Xuân (Quang Việt)
















Tết qua rồi, đã mấy ngày nay,

Hà nội lại rộn ràng xe cộ,

Lại đông đúc, dòng người nêm chật phố,

Hối hả ngược xuôi, chạy đua với thời gian…




Trên đường đời, vất vả gian nan,
Người ơi hãy dừng chân đôi chút,
Hãy ngắm nhìn xem những mầm lộc biếc,
Xanh nõn nà bên những sắc hoa Xuân.

Hãy lắng nghe những tiếng chim ngân,
Líu lo hót bản tình ca gọi bạn.
Từ đâu đó, bạn tình đang tìm đến.
Chúng gặp nhau trong hạnh phúc trào dâng.

Hết Tết rồi, nhưng còn đó, mùa Xuân,
Quất vẫn tươi và Mai, Đào vẫn thắm.
Người thấy không, cuộc đời này đẹp lắm,
Khi trong lòng còn vang khúc ca Xuân.

Trên đường đời, bao vất vả gian truân,
Ta vượt qua để tới bờ hạnh phúc.
Ta hãy vui nhìn lộc non, chồi biếc:
Hết Tết rồi nhưng vẫn còn Xuân.

Cảm nhận Singapor (Quang Việt k2)

Singapor lần đầu tiên tôi đến,



Trên Quảng trường Marana Square.
Bầu trời xanh, biển biếc trong xanh.
Bồng bềnh mây trắng trôi trong nắng,
Đẹp biết bao, đảo nhỏ thanh bình.
Singapor - quốc đảo nhỏ xinh,Nơi nơi bao phủ một màu xanh,
Rừng cây xao động theo làn gió,
Phố phường thấp thoáng, đẹp lung linh.
Singapor - đất nước ngàn hoa,Hoa nở muôn nơi, thắm mọi nhà.
Xanh, đỏ, trắng, vàng đua khoe sắc,
Để hương thơm bay khắp gần xa.
Singapor- đất nước tình ngườì,
Khách đến đây luôn gặp nụ cười.
Niềm vui chia đều cho tất cả,
Tình nghĩa đong đầy, mãi không vơi.
Singapor mỗi sớm bình minh,



Bon bên những chú chim sáo, bồ câu...
Khắp nơi nơi rộn rã tiếng chim.
Mặt trời tỉnh giấc nghe chim hót,
Rải nắng vàng trong sương sớm lung linh.
Singapor lần đầu tiên tôi đến,Mà ngỡ như quen biết lâu rồi.
Chia tay, biết bao giờ gặp lại?
Chúc cho người đẹp mãi, Sing ơi.

Quang Việt K2 - Hưởng ứng "Những ghi chép Singapore" trên BT5.

TẾT (Đỗ Quang Việt)

Thuở nhỏ suốt ngày hỏi mẹ:
“Bao giờ lại Tết mẹ ơi?”
Mẹ cười: "Con đừng sốt ruột,
Hết năm là đến Tết thôi”.

Hồi ấy, Tết sao thích thế,
Đó đây, pháo nổ rấm ran.
Háo hức chờ manh áo mới,
Mẹ mua mỗi độ Xuân sang
Cả nhà quây quần gói bánh,
Lá xanh, gạo trắng , đỗ vàng.
Trẻ con đứa nào chẳng thích,
Được chờ ăn bánh chưng con.
Ngày thường chỉ mong có “mỡ”,
Thịt nạc còn phải phần em.
Ngày Tết bữa nào cũng cỗ,
Chả, giò, thịt lại cả nem.
Ngày thường, thèm đường - ăn vụng,
Mẹ về, bắt được – ăn roi.
Ngày Tết tha hồ bánh kẹo,
Ăn cho đến chán thì thôi.
Tết thích nhất được đốt pháo,
Để có lần suýt bỏng tay.
Chỉ vì cái ngòi quá ngắn,
Chưa kịp quăng đã nổ ngay.
Thời gian trôi đi nhanh thế,
Giờ thì tóc chẳng còn xanh.
Chẳng còn được chờ háo hức
Đợi Xuân gõ cửa nhà mình.

Tết Tân mão 2011

QV
Đỗ Quang Việt k2 mừng ngày Quân đội

MẸ ANH HÙNG

Kính tặng bà nội và các bà mẹ VN anh hùng
Mẹ đâu có muốn làm anh hùng,
Chỉ muốn cho đất nước này hết giặc.
Sinh con ra phải thời loạn lạc,
Nuôi con lớn khôn rồi tiễn con đi,
Để bao năm mong ngóng con về,
Cho đến nay đã chiều tà xế bóng,
Hết ngày lại đêm vẫn chỉ là mong ngóng,
Đất nước thanh bình, con còn ở nơi đâu?
Mẹ đâu có muốn làm anh hùng,
Chỉ mong con yêu trở về với Mẹ.
Đất nước mình đã qua cơn dâu bể,
Mấy chục năm rồi, Mẹ đau đáu hàng đêm,
Vẫn quặn lòng, vẫn nhói con tim,
Mỗi khi nhớ về câu hát ru thuở trước...
Mẹ chỉ mong ước gì đổi được
Huân chương anh hùng lấy giây phút gặp con,
Để được ôm và để được hôn,
Được mắng mỏ, được thương, được giận...
Mẹ anh hùng bởi không thể khác:
Cứ mỗi lần đất nước bị xâm lăng,
Trời Phật lại cậy nhờ nơi Mẹ
Sinh cho đất nước những anh hùng.
Rồi lại tiễn con, lớp lớp lên đường,
Nối chí cha ông, ra đi diệt giặc,
Cầu mong con "đá mềm, chân cứng",
Biết giữ tròn chữ "Hiếu", chữ "Trung".
Tiễn con rồi, ngày nhớ, đêm mong,
Hết tháng, lại năm, tảo tần, lam lũ...
Bãi mía, nương ngô, bờ tre, vạt đỗ,
Hạt lúa, củ khoai nuôi những chiến công.
Chuyển mình bay lên, Đất nước hóa Rồng,
Vận nước đến, có phần công đức Mẹ.
Từ ngàn xưa và mai sau vẫn thế,
Tổ quốc mãi ơn những người MẸ ANH HÙNG.
Q.V.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

" Quán Thơ BT" hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment