Thơ Quang Việt
Mấy chục năm rồi, xa Thủ đô
Vẫn nhớ thương từ bấy đến giờ.
Một thời trẻ tuổi say lý tưởng,
Một thời đẹp vậy, những ước mơ.
Hà Nội với cô, thật thân thương,
Với bao kỷ niệm dưới mái trường,
Mối tình đầu cứ lung linh mãi,
Để mãi, trái tim, thương nhớ thương.
Cô ra đúng dịp gió mùa về,
Hà Nội, vào mùa rét tái tê.
Cứ lo cô mặc không đủ ấm,
Cô ơi, đừng có ốm, cô nghe.
Cô ra đây chỉ có mấy ngày,
Ở Phú Quốc về, liên lạc ngay.
May quá, cô còn dư một buổi,
“Em trên đường đi đón cô đây”.
Đón cô, đón được cả bạn cô,
Cũng cùng đoàn về lại Thủ đô.
Cùng là cô giáo Miền Nam cả,
Vận may đã đến, thật bất ngờ.
Ngồi trên taxi chuyện râm ran,
Chuyện trời, chuyện biển, chuyện nhân gian.
Cô Tâm, cô Liên lần đầu gặp,
Mà sao tình cảm vẫn chứa chan.
Cô đòi leo lên tận tầng cao,
Cho dù, em biết, chân cô đau.
“Phải nhìn tận mắt”- cô bảo thế.
“Nào, cái cây từ Vũng Chùa đâu?”
Cái cây mang từ biển Vũng Chùa,
Ơn trời, trộm vía, lớn nhanh ghê.
Ngoài thân chính, có năm nhánh phụ.
Cô ngồi thích thú, ngắm say mê.
Đạm bạc, cùng ăn một bữa trưa,
Thôi thì toàn mắm muối, rau dưa,
Thế mà vẫn thấy sao ngon vậy,
Như thể chưa ngon thế bao giờ.
Đến lúc các cô phải về rồi,
“Thăm tụi bay chỉ được thế thôi”.
“ Cho gửi lời hỏi thăm lũ nó”, (lính Trỗi, kể cả K9)
“Mai mốt cô đều bận hết rồi”
Kiểu gì rồi cũng phải chia tay.
Biết bao giờ cô lại ra đây.
Chúc cả ba cô luôn vui, khỏe,
Quanh năm hạnh phúc cứ tràn đầy.
Hà Nội, 12/12/2014
Tình cảm của anh chị em Bạn Trỗi luôn ấm áp. Thật vui.
Trả lờiXóa