thơ TQtrung
Người lính ấy kể tôi nghe
Chuyện tình yêu của anh
Chuyện tình yêu của anh
trước ngày cùng chúng
tôi lên đường ra trận
Về thăm nhà lần cuối để đi xa.
Vừa kịp gặp nhau, đã nói chuyện hai nhà
Để hai đứa thành đôi- để ngày mai cách biệt
Đêm tân hôn, mái tranh nghèo không điện
Chiếc bật lửa đơn sơ, đủ soi sáng phút yêu đương
Thành kỷ niệm không quên
Thành nỗi nhớ lúc lên đường
Bịn rịn lắm! cái phút giây tiễn biệt
Hai đứa nhắc thầm, lời hứa lúc chia xa:
“Anh sẽ về lúc binh lửa đã qua
Nhưng không bắt người yêu mỏi mòn chờ đợi
Anh phải đi thôi, tiền phương đang vẫy gọi
Phía xa kia đang khói lửa ngút trời
Cuộc chiến còn dài, năm tháng có đầy vơi!
thì thương người ở lại tuổi xuân phai nhạt….”
Người con gái ấy vẫn chờ trong xao xác
lá thu vàng, thành goá phụ Vọng phu.
Tổ quốc tôi, đất nước của lời ru
Về thăm nhà lần cuối để đi xa.
Vừa kịp gặp nhau, đã nói chuyện hai nhà
Để hai đứa thành đôi- để ngày mai cách biệt
Đêm tân hôn, mái tranh nghèo không điện
Chiếc bật lửa đơn sơ, đủ soi sáng phút yêu đương
Thành kỷ niệm không quên
Thành nỗi nhớ lúc lên đường
Bịn rịn lắm! cái phút giây tiễn biệt
Hai đứa nhắc thầm, lời hứa lúc chia xa:
“Anh sẽ về lúc binh lửa đã qua
Nhưng không bắt người yêu mỏi mòn chờ đợi
Anh phải đi thôi, tiền phương đang vẫy gọi
Phía xa kia đang khói lửa ngút trời
Cuộc chiến còn dài, năm tháng có đầy vơi!
thì thương người ở lại tuổi xuân phai nhạt….”
Người con gái ấy vẫn chờ trong xao xác
lá thu vàng, thành goá phụ Vọng phu.
Tổ quốc tôi, đất nước của lời ru
thành câu hát chung tình của
những lứa đôi thời ly loạn.
*
*
Tiếc cho anh, chàng trai đi không về.
Tôi thấy xác anh tả tơi trong một chiều nghi ngút khói.
Chiếc bật lửa đêm tân hôn lạnh ngắt giữa hố bom, không nói
một câu nào về những nỗi đợi mong
Người vợ hiền năm ấy, có còn không?
Những kỷ niệm về người chồng – đã đi, không trở lại!
Tôi thấy xác anh tả tơi trong một chiều nghi ngút khói.
Chiếc bật lửa đêm tân hôn lạnh ngắt giữa hố bom, không nói
một câu nào về những nỗi đợi mong
Người vợ hiền năm ấy, có còn không?
Những kỷ niệm về người chồng – đã đi, không trở lại!
Đã viết com. rồi mà khi thao tác thế nào đó lại không được!
Trả lờiXóaBài thơ hay, cái tình của người lính để lại mới đẹp, mới đáng trân trọng, mới đáng nhớ chứ không phải tấm huân chương chói lòa hay bảng GIa đình vẻ vang gợi đau thương dai dẳng kia đối với người sống. Anh bạn tôi còn treo "cái bằng da cam" anh em khuyên dỡ đi anh ơi kẻo chẳng ai dám lấy các con anh đâu nhé! Có đồng đội chết về bệnh tật do da cam nhưng không hề được hưởng chế độ.