Bài thơ này anh Ngô Hạnh khiêm tốn đăng vào comment, xin được đưa lên blog để chúng ta cùng đọc một bài thơ thấm đượm tình quê hương và những trăn trở thời cuộc của anh .
Quê hương tôi có sóng biển rì rào
*
*
Bờ bãi trải dài màu xanh sú vẹt
Biển không sâu dễ nuôi ngao nuôi vọp
Sa về nhiều chóng lớn lũ tôm cua
Biển hàng đêm lấp lánh ánh sao khuya
Thuyền câu mực nhấp nhô chờ trời sáng.
Ai cũng bảo biển quê tôi không rộng
Mà lấn bao đời chẳng thấy bờ đâu.
Những cánh đồng quê màu mỡ phì nhiêu
Được mẹ biển dang vòng tay ôm cả
Dân quê tôi sống cũng nhờ tôm cá
Biển vì người đã ưu ái dành cho.
*
Quê hương tôi bên dòng sông Trà
Mùa hè về lựng đỏ nước phù sa
Lũ trẻ chúng tôi tồng ngồng bơi sải
Thách đố thi bơi cùng thuyền buồm qua lại.
Lúc lên bờ đứa nào cùng bạc phếch màu da
Tiếng sáo diều cứ trầm bổng ngân nga
Cưỡi lưng trâu đón nồm nam thổi tới.
Tuổi trẻ chúng tôi lớn lên như vậy
Bên dòng sông quê Trà Lý thân thương.
*
Quê hương tôi bát ngát ruộng đồng
Thẳng cánh có bay, lắm tôm nhiều cá
Tắt ráng chiều lão nông đặt lờ đơm đó
Đêm khuya về trẻ kéo vó bắt tôm.
Dân làng quê tôi sáng sớm chiều hôm
Một nắng hai sương dầm mình với lúa
Năm tấn nổi danh hai mùa trải lụa
Rực rỡ tháng năm, óng ánh tháng mười.
Dân vào mùa với những nụ cười tươi.
Thái Bình ơi sao mà yêu đến thế
Có nốt nhạc nào xứng với lời ca
*
Quê hương tôi bất khuất kiên trung
Thần Huống nổi danh cây chông ngọn mác
Mảnh đất anh hùng kháng Tây kháng Nhật
Chống Mỹ thanh niên hăng hái lên đường
Lớp lớp cháu con nối tiếp bước cha ông
Bia Liệt sĩ cũng nhiều lên từ đó
Các bà mẹ khóc con bao lần không nhớ nữa
Chỉ đủ ngón tay đếm những đứa trở về
Hòa bình rồi, vết đau vẫn đè nặng làng quê
Cha nhiễm da cam, cháu con tàn tật
Trong cuộc chiến xưa dễ trở thành bất khuất
Nay với thời bình dũng cảm được nhân đôi.
*
Quê hương tôi công nghiệp hóa đến rồi
Nhà cửa xây cao, tình người thấp xuống.
Còn đâu nữa cái yên vui thôn quê làm ruộng.
Cờ bạc số đề nghiện hút tràn lan.
Đường làng quê giờ đen nhẻm bụi than
Mạch nước ngầm cũng nặng mùi độc hại
Nước mưa để uống nay đâu còn dám lấy.
Cuộc sống dân quê ai toan tính cho đâu.
Dân mình đây hãy tự bảo lấy nhau
Gắng giữ lại cái bình yên quá khứ
Sống dù nghèo nhưng môi trường sạch sẽ
Để trẻ thơ lại tồng ngồng tắm nước sông quê.
Thaibinh 1/2012
QT đã ưu ái đăng 2 khổ thơ, Xin gửi trọn bài này, nếu giúp được lên trọn bài thì tốt. Xin Cảm ơn bạn!
Trả lờiXóaQuê hương tôi
Quê hương tôi có sóng biển rì rào
Bờ bãi trải dài màu xanh sú vẹt
Biển không sâu dễ nuôi ngao nuôi vọp
Sa về nhiều chóng lớn lũ tôm cua
Biển hàng đêm lấp lánh ánh sao khuya
Thuyền câu mực nhấp nhô chờ trời sáng.
Ai cũng bảo biển quê tôi không rộng
Mà lấn bao đời chẳng thấy bờ đâu.
Những cánh đồng quê màu mỡ phì nhiêu
Được mẹ biển dang vòng tay ôm cả
Dân quê tôi sống cũng nhờ tôm cá
Biển vì người đã ưu ái dành cho.
*
Quê hương tôi bên dòng sông Trà
Mùa hè về lựng đỏ nước phù sa
Lũ trẻ chúng tôi tồng ngồng bơi sải
Thách đố thi bơi cùng thuyền buồm qua lại.
Lúc lên bờ đứa nào cùng bạc phếch màu da
Tiếng sáo diều cứ trầm bổng ngân nga
Cưỡi lưng trâu đón nồm nam thổi tới.
Tuổi trẻ chúng tôi lớn lên như vậy
Bên dòng sông quê Trà Lý thân thương.
*
Quê hương tôi bát ngát ruộng đồng
Thẳng cánh có bay, lắm tôm nhiều cá
Tắt ráng chiều lão nông đặt lờ đơm đó
Đêm khuya về trẻ kéo vó bắt tôm.
Dân làng quê tôi sáng sớm chiều hôm
Một nắng hai sương dầm mình với lúa
Năm tấn nổi danh hai mùa trải lụa
Rực rỡ tháng năm, óng ánh tháng mười.
Dân vào mùa với những nụ cười tươi.
Thái Bình ơi sao mà yêu đến thế
Có nốt nhạc nào xứng với lời ca
*
Quê hương tôi bất khuất kiên trung
Thần Huống nổi danh cây chông ngọn mác
Mảnh đất anh hùng kháng Tây kháng Nhật
Chống Mỹ thanh niên hăng hái lên đường
Lớp lớp cháu con nối tiếp bước cha ông
Bia Liệt sĩ cũng nhiều lên từ đó
Các bà mẹ khóc con bao lần không nhớ nữa
Chỉ đủ ngón tay đếm những đứa trở về
Hòa bình rồi, vết đau vẫn đè nặng làng quê
Cha nhiễm da cam, cháu con tàn tật
Trong cuộc chiến xưa dễ trở thành bất khuất
Nay với thời bình dũng cảm được nhân đôi.
*
Quê hương tôi công nghiệp hóa đến rồi
Nhà cửa xây cao, tình người thấp xuống.
Còn đâu nữa cái yên vui thôn quê làm ruộng.
Cờ bạc số đề nghiện hút tràn lan.
Đường làng quê giờ đen nhẻm bụi than
Mạch nước ngầm cũng nặng mùi độc hại
Nước mưa để uống nay đâu còn dám lấy.
Cuộc sống dân quê ai toan tính cho đâu.
Dân mình đây hãy tự bảo lấy nhau
Gắng giữ lại cái bình yên quá khứ
Sống dù nghèo nhưng môi trường sạch sẽ
Để trẻ thơ lại tồng ngồng tắm nước sông quê.
Thaibinh 1/2012
Gửi anh Hạnh: Con sông mà em nhắc đến cũng là sông Trà Lý. Vậy là em tìm được thêm một đồng môn_đồng hương nữa, đặc biệt là uống chung một dòng sông. K8 bọn em có NQVinh, Thiết, bọn em ở Kiến Xương, còn anh chắc là Tiền Hải.
Trả lờiXóaNgô Hạnh ở Thái Ninh cũng giáp Kiến Xương ấy mà. Khi nào về quê gọi nhau nhé!
Trả lờiXóaÔi, một miền quê giàu đẹp, anh hùng với những con người nhân hậu.Quê NH thật tuyệt vời. Nhưng bây giờ chẳng riêng quê NH, mà khắp nơi, cái bình yên, nên thơ và cả tình người theo đà "thị trường hóa" đã bị mai một, thậm chí bị hủy hoại quá nhiều. Chắc chẳng bao giờ còn "tồng ngồng tắm nước sông quê được nữa đâu NH uj.
Trả lờiXóaThật xúc động với câu:
"Các bà mẹ khóc con bao lần không nhớ nữa
Chỉ đủ ngón tay đếm những đứa trở về"
Bà nội mình cũng là một trong những bà mẹ như thế. Cụ mất đúa con duy nhất trong KC chống Pháp. Rồi sẽ còn bao nhiêu bà mẹ ngón con suốt cuộc đời nữa đây?
Bài thơ thật tình cảm, giàu hình ảnh, gần gũi với nhiều người trong chúng ta. Cám ơn TG.
Quê cháu cũng ở Tiền Hải, nghe tên sông Trà Lý mà thấy xốn xang.
Trả lờiXóa