Thơ TQtrung
*
Ai không có một thời để nhớ?
Tuổi thơ tôi, trong vắt ước mơ xanh
dòng sông quê hương mát ngọt, trong lành
trong nỗi nhớ, có những mùa Hạ cháy.
Một thuở vô tư lên năm lên bảy
nuôi tâm hồn bằng bến nước đẫm ánh trăng
mỗi chiều về, lao xao bến sông
chú bác cô dì, đò xuôi, thuyền ngược.
Lũ trẻ con, lớn từ sông nước
nhuộm tuổi thơ bằng trang sách học trò
có màu xanh của câu hò giã gạo
Nhịp hò khoan quên hết những âu lo.
Ôi tuổi thơ, có những cánh cò
dập dờn bay hết những chiều nắng đỏ
có những trưa lặng im cơn gió
Vũ điệu tuổi thơ, mát hết một thời ta.
những nỗi nhớ, về trong chiều oi ả
để thêm yêu quê mình, quê mẹ, quê cha
yêu dòng sông, yêu hết những mái nhà
Người Việt đấy, ai đi xa, có nhớ!
Tuổi thơ tôi, trong vắt ước mơ xanh
dòng sông quê hương mát ngọt, trong lành
trong nỗi nhớ, có những mùa Hạ cháy.
Một thuở vô tư lên năm lên bảy
nuôi tâm hồn bằng bến nước đẫm ánh trăng
mỗi chiều về, lao xao bến sông
chú bác cô dì, đò xuôi, thuyền ngược.
Lũ trẻ con, lớn từ sông nước
nhuộm tuổi thơ bằng trang sách học trò
có màu xanh của câu hò giã gạo
Nhịp hò khoan quên hết những âu lo.
Ôi tuổi thơ, có những cánh cò
dập dờn bay hết những chiều nắng đỏ
có những trưa lặng im cơn gió
Vũ điệu tuổi thơ, mát hết một thời ta.
những nỗi nhớ, về trong chiều oi ả
để thêm yêu quê mình, quê mẹ, quê cha
yêu dòng sông, yêu hết những mái nhà
Người Việt đấy, ai đi xa, có nhớ!
“Ai không có một thời để nhớ?
Trả lờiXóaTuổi thơ tôi, trong vắt ước mơ xanh
dòng sông quê hương mát ngọt, trong lành
trong nỗi nhớ, có những mùa Hạ cháy.”
Vâng, ai cũng có “một thời để nhớ”, để chôn sâu vào lòng tất cả những kỷ niệm buồn, vui, cay đắng, có khi cả những nỗi bất hạnh... Tuổi thơ thì em bé nào cũng cũng giống nhau , đều “trong vắt ước mơ xanh”, đều “vô tư” trong những “vũ điệu tuổi thơ” bất tận…
Bài thơ này tác giả đã nhớ lại những ký ức của chính mình vào lứa tuổi “lên năm lên bảy”, một lứa tuổi luôn tìm tòi và phát minh cái mới, luôn tưởng tượng, và mọi thứ xung quanh ảnh hưởng rất nhanh và sâu sắc đến trí tuệ , tâm hồn của chính tác giả. Thật xúc động khi cảm nhận những câu hò “giã gạo”, tiếng hò khoan trên bến sông” đẫm ánh trăng”, và hình dung những “ cánh cò dập dờn bay” trong những buổi chiều “nắng đỏ” ở vùng quê sông nước, có cái gì đó thật lãng mạn, êm đềm, nhưng phảng phất nỗi khó nhọc, vất vả mưu sinh của những “ chú, bác, cô, dì đò xuôi, thuyền ngược”, nhưng họ vẫn say mê trong những câu ca, điệu hò trong những công việc quá đỗi bình thường như giã gạo…chất thơ đã đi vào ký ức, tâm hồn tác giả..từ thuở còn là chú bé đen nhẻm, tóc cháy vàng hoe , rong ruổi nắng trên bến sông “mát ngọt, trong lành” vào những”mùa Hạ cháy”…
Cám ơn tác giả. Bài thơ thật hay, ngập tràn cảm xúc!
- "những nỗi nhớ, về trong chiều oi ả
Trả lờiXóađể thêm yêu quê mình, quê mẹ, quê cha
yêu dòng sông, yêu hết những mái nhà
Người Việt đấy, ai đi xa, có nhớ!"
Đọc bài thơ về TUỔI THƠ thật xúc động. Lại nhớ bài thơ QUÊ HƯƠNG của Giang Nam và nhớ tuổi thơ nghịch ngơm hồi SƠ TÁN. Cám ơn tác giả.
Bài thơ mang đến cho người đọc cảm xúc bùi ngùi, nhớ về tuổi tho của mình. Trẻ con thì đều có tâm hồn trong trắng với những "ước mơ xanh", nhưng tuổi thơ thì mỗi đứa mỗi khác. Tuổi thơ bây giờ cũng khác với tuổi thơ của thế hệ trước: còn đâu những trò đánh bi, đánh đáo, chơi khăng, ô ăn quan, lò cò, nhảy dây, rải ranh, đánh chuyền ... Và ngay cả nhiều vùng quê cũng không còn những cánh diều no gió, những cuộc vui phá cỗ Trung Thu ở sân kho HTX...Trẻ con bây giò có nhiều thứ để chơi hơn, nhưng tác dụng hình thành nhân cách, rèn luyện bản lĩnh thì lại không được như những trò chơi dân giã. Biết làm sao được, thời đại thay đổi, mọi thứ thay đổi. Bao giờ cho đến ngày xưa?
Trả lờiXóaThật may, bây giờ về quê em vẫn được nghe tiếng sáo diều, rất nhiều những cánh diều bay trên trời quê yên bình và bầu không khí thì thật trong lành. Nhưng cũng chỉ còn có một thứ đó của tuổi thơ còn tìm thấy hôm nay. Dòng sông bị ô nhiễm nên không còn ai xuống tắm, giặt hay ra gánh nước nữa. Em rất thèm cái cảnh giặt chiếu trên sông ngày trước, cái chiếu được mẹ em trải rộng ra trên mặt sông để trà sát rồi cứ gập dần lại cho đến hết, sau đó mẹ cầm một đầu, vung lên đập thùm thùm chiếu xuống mặt nước, vừa dẻo dai, vừa mạnh mẽ. Cả cái chợ họp bên sông ngay đầu cầu cũng bị dẹp đi mất rồi, nơi mỗi lần trở về em lại nhớ câu hát "vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng".
Trả lờiXóaThật may mắn là tâm hồn chúng ta vẫn rung động về một tuổi thơ đã qua, khi nghĩ về quá khứ, chúng ta đều trân trọng một thời gian khổ mà tràn đầy tình yêu thương đến từng chi tiết nhỏ như vậy. Đáng tiếc là nó đã mất đi vĩnh viễn, bê tông hóa và nạn nhân mãn xóa sạch đi rồi, thật tiếc là chỉ còn trong phim ảnh và những mô tả văn học mà thôi. Cám ơn các bạn đã đồng cảm.
Trả lờiXóaAnh đã nhân được email của Thái, nhưng vẫn chưa thấy bạn em hồi âm. Thái nhắc lại cho bạn ấy nhé, mời bạn tham gia vào quán cho vui,
Mình cũng có những nghĩ suy như NguyenThiThai, dòng sông quê giờ đây không còn như xưa nữa rồi, mấy khổ thơ về quê hương chẳng được hay nhưng cũng nói hộ tâm trạng nuối tiếc khôn nguôi xin trích:
Trả lờiXóaQuê hương tôi bên dòng sông Trà
Mùa hè về lựng đỏ nước phù sa
Lũ trẻ chúng tôi tồng ngồng bơi sải
Thách đố thi bơi cùng thuyền buồm qua lại.
Lúc lên bờ đứa nào cùng bạc phếch màu da
Tiếng sáo diều cứ trầm bổng ngân nga
Cưỡi lưng trâu đón nồm nam thổi tới.
Tuổi trẻ chúng tôi lớn lên như vậy
Bên dòng sông quê Trà Lý thân thương.
Quê hương tôi công nghiệp hóa đến rồi
Nhà cửa xây cao, tình người thấp xuống.
Còn đâu nữa cái yên vui thôn quê làm ruộng.
Cờ bạc số đề nghiện hút tràn lan.
Đường làng quê giờ đen nhẻm bụi than
Mạch nước ngầm cũng nặng mùi độc hại
Nước mưa để uống nay đâu còn dám lấy.
Cuộc sống dân quê ai toan tính cho đâu.
Dân mình đây hãy tự bảo lấy nhau
Gắng giữ lại cái bình yên quá khứ
Sống dù nghèo nhưng môi trường sạch sẽ
Để trẻ thơ lại tồng ngồng tắm nước sông quê.
Thaibinh 1/2012