Thơ Quang Việt
Cu
Bình (Trần Huy Minh) – đứa cháu con trai cậu em vợ mình (QV) bị K xương, phải cắt
một chân (mình đã có mấy bài thơ về cu cậu trên Báo liếp), vừa làm bài thơ tiếng
Anh tặng Sinh nhật mẹ. Xin chia sẻ bài thơ của cu cậu và bản dịch của mình:
Poem for mom
Throughout
my life, from day to night,
When
blue, when sad,when happy, when fright,
You
are always there, there by my side,
Protecting
me, when my knees collide.
You
are my symbol, my supermom,
You
kept me clear, serene and calm.
Oh!
My mother! Why is she so strong,
But
yet so elegant, with the goodnight song.
Her
soft vois flows into my ear,
Wipes
out all thoughts, worries and fears.
Such
greatness, how can I repay?
I
guess it would take me day by day.
So
I promise, to infinity and beyond
I
will make you happy, from sunset till dawn.
You
are one and only, my precious mother,
Happy
Birthday mom, stay young forever.
Happy Birthday my one and only Mother.
Your yuonger son
Trần
Huy Minh
Thơ tặng mẹ
Suốt
cuộc đời con, ngày ngày, tháng tháng,
Những
lúc vui, buồn, hạnh phúc, khổ đau,
Mẹ luôn bên con, chở che, chăm sóc
Chẳng
lúc nào con thấy vắng Mẹ yêu.
Mẹ của con thật tuyệt vời, lý tưởng,
Luôn
lo cho con trong sáng, bình yên.
Mẹ yêu ơi, Mẹ thật là mạnh mẽ,
Mà
thật dịu dàng qua lời ru đêm đêm.
Giọng
ngọt ngào đưa con vào giấc ngủ,
Xua
những buồn phiền, lo lắng, khổ đau.
Những
điều ấy, làm sao con đền đáp?
Canh
cánh trong lòng con mãi đến mai sau.
Con
xin hứa bây giờ và mãi mãi,
Luôn
làm Mẹ vui, bình minh đến hoàng hôn.
Mừng
Sinh nhật, chúc Mẹ luôn trẻ mãi,
Người
Mẹ tuyệt vời và duy nhất của con.
Chúc mừng Sinh nhật người mẹ duy nhất và
duy nhất của con.
Con
trai út
Trần Huy Minh
Bài thơ tiếng anh của cháu rất hay và có vần điệu của thơ VN, tuổi trẻ giỏi quá, tình cảm quá!
Trả lờiXóa:) Bạn ấy quả là một tấm gương đáng học hỏi
Trả lờiXóaChúc cho cháu trai thóat khỏi căn bệnh nan giải. Cách đây khoảng 20 năm, mình có một cậu học sinh, là học sinh lớp 6 chuyên tóan trường Trưng Vương. Cháu là con trai 1 trong gia đình, cháu trai đích tôn của một đại gia đình ít con trai. Cháu ngoan ngoãn, học giỏi, thích chơi đá bóng. Bạn bè yêu quý cháu, thường trêu đùa, vật cháu. Có hôm thấy cháu bị bạn vỗ vào đùi thôi mà mặt cháu tái đi. Mình hỏi thì cháu nói đau lắm. Khi xem chân cháu, thấy sưng bất thường, mình nói với bố mẹ cháu. Bố mẹ cho đi Sanh Pôn, các bác sỹ nói bị viêm xương, chữa mấy tháng không khỏi liền mổ, lần đầu không khỏi, mổ lần hai. Đến lần mổ thứ ba, hình như ở Bạch mai và mang mẫu đi xét nghiệm thì ra cháu đã ung thư xương giai đoạn cuối mà không biết. Người thân ở nước ngoài muốn đưa cháu sang Mỹ cắt bỏ chân ung thư nhưng thể trạng cháu lúc ấy quá yếu sau nhiều phẫu thuật và chắc đã di căn quá nhiều nên bố mẹ cháu quyết định để cháu ở VN. Cháu mất sau đó không lâu trong sự tiếc thương của gia đình, bạn bè, thầy cô và của bất kỳ ai đã từng biết cháu, một đứa con ngoan, một học sinh giỏi, một trò ngoan và một người bạn thân thiết của lũ trẻ ở lớp cũng như hàng xóm Mình cứ nghĩ có lẽ cháu hiền quá cũng là một nguyên nhân làm căn bệnh chậm được phát hiện, lại đúng thời điểm mẹ đang mang bầu nên cháu không muốn kêu ca làm mẹ bận tâm. Thế đấy, con trẻ cần được để mắt từng giây từng phút.
Trả lờiXóaCám ơn Thái và mọi người về sự đồng cảm, sẻ chia. Cu Bình nhà mình bị K xương từ năm 2009. Lúc đó cu cậu 10 tuổi. Nó đã lục lọi trên Internet mọi thông tin về căn bệnh, biết nhiều trường hợp khỏi và không khỏi. May mắn thay, nó là đứa trẻ rất nghị lực, không lo sợ, suy sụp. Nó bảo :" Con chả sợ gì, chỉ sợ mỗi mẹ khóc". Sau khi phẫu thuật cắt bỏ 1 chân cho đến nay, trộm vía, tình hình vẫn ổn định. Qua kiểm tra định kỳ, chưa phát hiện vấn đề gì. Nhân đây, mình chia sẻ bài thơ viết về cu cậu trong một lần thay băng ở Viện bỏng khi làm phẫu thuật vá da::
XóaCon hát nữa đi
Tặng cu Bình thân yêu
Nghe con hát trong buồng thay băng,
Biết con rất đau mà vẫn đang cố gắng.
“Happy New Year” – dập dìu, sâu lắng,
Lời ca xen với tiếng xuýt xoa.
Mấy tháng trời, bao nắng, bao mưa,
Cả nhà đã cùng con chiến đấu.
Tất cả vì cu Bình yêu dấu,
Bà nội, bác Hùng, anh Quân, chị Ly…
Sắp thắng lợi rồi, con hát nữa đi!
Những lúc đau, hát cũng là vũ khí.
Rèn bản lĩnh kiên cường con nhé,
Có chiến thắng nào không nếm trải gian nan?
Uớc gì đau được hộ cho con,
Bố sẵn sàng gánh chịu cho tất cả.
Nghe con hát đứt đoạn mà thương quá,
Nhưng cũng mừng, con đã trưởng thành hơn.
Với thời gian, con ngày một lớn khôn,
Rồi tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Nhất định thế, ngày mai sẽ đến,
Trên đôi chân lành, con vững bước đi.
“Happy New Year”, con ơi, hát nữa đi…
Viện bỏng QG, 10/2010
Bố Việt
Thật xúc động khi đọc bài thơ của anh Việt. Đất nước mình nghèo quá mà bệnh tật lại quá nhiều nên khổ nhất là lũ trẻ. Bọn sơ sinh bây giờ có đứa mới nửa tháng đã phải vào viện vì viêm phổi. Thật buồn khi đâu đâu cũng bẩn thỉu, ô nhiễm: cống rãnh hôi thối khắp nơi, khói bụi mù trời, đồ ăn thức uống thì đầy chất bảo quản và thuốc tăng trọng. Sau 10, 20 năm nữa, thế hệ sơ sinh bây giờ lớn lên liệu sẽ thành một thế hệ ra sao? Em chỉ mong nhà trường bớt dạy tóan lý hóa văn sử địa v v để tăng cường hoạt động thể chất cho trẻ con. Khốn nỗi ai cũng muốn môn của mình được đề cao. Cứ tưởng NXB Giáo Dục thôi viết sách giáo khoa mới, thay vào đó Bộ GD ĐT giới hạn các trường dạy những gì trong các sách đã in và bổ xung thêm cái gì, nhưng nghe nói họ lại chuẩn bị viết giáo trình mới, lại bỏ hết sách cũ đi. Thật là đã nghèo còn phí phạm. Thằng nào vặt được tiền ngân sách thì cứ vặt, chẳng cần nghĩ gì đến cái túi rỗng tuếch của ngân khố QG.
Xóa