Tôi không biết nói với em những lời hoa sữa Trong tâm tư ngày nào chỉ đầy lá thu rơi Dẫu luyến nhớ dịu êm đôi lần nữa Chửa kịp thu mà hồn đã tơi bời .
Hà nội ơi ! Thương thế , Hà nội ơi ! Tàn chinh chiến cũng tàn tình thu cũ Ly cà phê nào bỏ quên lời nhắn nhủ : Đợi chờ nhau , một kiếp đợi chờ nhau !
Hoa sữa đã rơi đâu , tình chợt đã phai màu Ngọn heo may nào cho người bến đậu ? Trăng nhạt nhòa thu , lời ru buồn dấu , À ... ơi , mẹ bế con ... sang ... Hoa sữa rơi trong nắng hanh vàng .
Ru tình nhiều nỗi đa mang Trải lòng muôn khúc đoan trang với tình .
Em lặng lẽ ngắm chiều rơi góc phố Khúc nhạc quán buồn làm thổn thức người nghe Nắng vàng nghiêng nghiêng mãi xuống hàng me Gió khe khẽ nhẹ ru cành lá nhỏ
Thơ TQtrung * Anh ngã xuống dười bầu trời Bình định Hai bảy tuổi đời, với bao ước mơ xanh nhẹ nhàng, vô tư, chân vững bước quân hành vào một chiều mây bay, anh trở thành bất tử.
* Lối cũ ngưng chiều em có lắng nghe! chiếc lá vàng thu chao nghiêng lối cỏ anh vẫn nghe trong dịu dàng lời gió khúc biệt ly nào, sầu nặng trĩu mắt người xưa.
“Любовь-красавица” (Tình yêu - thật tuyệt đẹp) là bài hát trong Album Застольный Хит (số 2) phát hành năm 2010, Зари́фа Паша́евна Мгоя́н (Zarifa Pashaevna Mgoyan ;1983), được biết rộng rãi với tên Zara, một ca sĩ chuyên nhạc pop của Nga trình bày bài hát này – một bài hát với xu hướng giải trí, nhẹ nhàng...những ai đã, đang yêu và sẽ yêu hãy nghe và cảm nhận nhé, tình yêu vô cùng tuyệt đẹp khi cả hai tâm hồn đồng điệu và hai trái tim cùng chung nhịp đập...
Bạn Hoàng Trúc vừa gửi đến Quán một bài thơ với tựa đề: " Kỉ niệm Hoa tóc tiên" bài thơ được HT viết và lấy cảm hứng từ bài cùng tên của Khắc Việt k7 đăng trên UTTROI với lời đề tặng dưới đây, mời các bạn đón xem. Thân mến tặng anh Phao Daiuy - tác giả bài viết "Kỷ niệm Hoa Tóc Tiên" và bạn của anh - người lính trẻ đã hát trong khu rừng ngày ấy cùng các bạn đã một thời là lính. ( Phaodaiuy là nick của Khắc Việt trên Facebook)
KỶ NIỆM HOA TÓC TIÊN
Có một chiều nắng trải vàng suối nhỏ Bộ đội dừng chân sau một chuyến băng ngàn Bên khóm Trúc Đào một người lính khẽ khàng Thử phím đàn và cất vang lời hát
Верони́ка Миха́йловна Тушно́ва (Veronica Mikhailovna Tushnova ;1915-1965) sinh ra tại Kazan. Từ nhỏ bà đã biết làm thơ . Từ năm 1931 – 1935 bà học Đại học Y Leningrad. Năm 1941 vào học trường viết văn Maxim Gorky, khi Thế chiến II xảy ra bà làm cứu thương ở các bệnh viện và tiếp tục làm thơ. Năm 1945 nhà xuất bản Молодая гвардия (Đội cận vệ trẻ) xuất bản tập thơ đầu tiên của bà Первая книга (Cuốn sách đầu tiên). Những năm 1950 in các trường ca Дорога на Клухор (Con đường đến Klukhor); Пути-дороги (Những con đường, 1954).
Đề tài chính trong thơ bà là tình yêu, đan xen vào đó niềm vui và hy vọng , nỗi buồn khổ, mất mát...trong hiện tại, quá khứ và tương lai . Thơ của bà được khán giả Liên xô (cũ) và Nga hiện tại rất yêu thích. Bà mất ở Moskva năm 1965 ở độ tuổi 50 .
"Nhổ neo ra khơi đêm nay khi trăng mọc tầu anh sẽ nhổ neo ra khơi Tạm biệt em yêu! vẫy chào thành phố cảng thân yêu..."hvt
*
Anh sẽ đi về phía cuối trời chiều nơi đại dương mênh mông có ngàn trùng sóng vỗ. những cánh Hải âu chao nghiêng về nỗi nhớ Về phía em, người anh yêu đang khắc khoải đợi chờ.
Nắng thu lóng lánh phía ngoài hiên Gió biển lao xao khắp mọi miền Thong thả ao quê cần một chiếc Lượn lờ trôi chép cá vài con Mâm cơm thềm trước đang bày sẵn Các món bếp trong đã nấu liền Huynh đệ ấm tình ly quốc tửu Bạn bè hoan hỷ phút thần tiên.
Dan Mihai Balan (sinh ngày 06 tháng 2 năm 1979) là ca sĩ, nhạc sĩ, và nhà sản xuất người Moldova khá nổi tiếng trong lĩnh vực ca nhạc. Bài hát «Лепестками слез” (Những giọt lệ hoa) Dan Mihai Balan đã hợp tác cùng Vira Viktorivna Halushka (Вера Брежневa) (nữ ca sĩ sinh năm 1982 chuyên nhạc Pop của Ucraina) ở cung Gm (Sol thứ) với giai điệu nhanh, hấp dẫn và họ đã thành công với hàng triệu lượt truy cập.
NT cũng thích bài hát này. Mời đọc giả cùng nghe ca khúc được lưu hành trên You Tube:
Đôi diều suy nghĩ sau khi đọc bài viết của bạn Khánh (Trên Báo liếp:BanTroiK5)
Vốn từ xưa ta chẳng là ai, Chưa là chi trong thế gian này. Bỗng một hôm có điều kỳ diệu, Để bây giờ tự hỏi “là ai?”.
Có ai tự chọn được cửa sinh, Để một hôm ta bỗng là mình, Để mọi người cười, mình ta khóc, Lúc cuộc đời vào buổi bình minh.
Mẹ nhọc nhằn nuôi ta lớn lên, Hết ấu thơ, vào tuổi thanh niên. Tùy hoàn cảnh, mỗi người mỗi việc, Bại, thành còn phụ thuộc sui, hên.
Có đứa xông pha ở chiến trường, Vì Nước, vì Dân, góp máu xương. Có đứa phát theo đường quan chức, Leo lên cao, vào tận Trung ương…
Có đứa bao năm chỉ chèo đò, Chẳng màng tiền bạc, chức nhỏ to, Học sinh cứ giỏi là hạnh phúc, Danh lợi bỏ qua, chẳng so đo.
Có đứa bôn ba chốn thương trường, Tuy rằng không phải tốn máu xương, Cũng trầy vẩy, sầy da, bạc tóc, Lựa chọn con đường lương-bất lương.
“Mỗi nhà mỗi cảnh, cây mỗi hoa”, Làm sao mà tính được hết ra. Năm tháng trôi đi, đời dần khép. “Ta là ai?” – ta tự hỏi ta.
Như mỗi năm đều có bốn mùa, Giờ lũ mình đã bước vào Thu. Trái Đất vô tư làm năm tháng, Tuổi Vàng đầy ắp những suy tư.
Mọi thứ, theo thời gian trôi qua, Tất cả theo quy luật thôi mà, “Quan chức nhất thời, dân vạn đại”, Danh lợi bao nhiêu, vẫn phải già. Tuổi Vàng, ăn uống được bao nhiêu? Quần áo đủ thay, chẳng cần nhiều. Về theo tiên tổ hai tay trắng, Bạc tiền nhiều, chẳng thể mang theo.
Hạnh phúc tuổi Vàng ở cháu, con. Ta vui khi chúng học giỏi, ngoan. Ta chăm cho chúng mau khôn lớn, Mong sánh với mình, chúng giỏi hơn.
Tuổi vàng cứ nhiều bạn là vui, Tình càng lâu năm, tình càng tươi. Hạnh phúc là khi ta nhắm mắt, Ai khóc, còn ta có thể cười.
Ta là ai? Thôi, cứ là ta, Hạt cát trong sa mạc thôi mà, Hay là giọt nước trong biển cả. Dẫu thế nào, ta cứ là ta.