Lâu rồi chỉ hay viết thơ tình ( người lớn ) mà quên mất các cháu mình , thật lỗi nhớn ! Nay xin tạ lỗi bằng một bài thơ xưa , các bạn đừng cười nhé !
THÔI
NÔI ÔNG NGOẠI
Con cháu ngoại tôi
Vừa tròn một tuổi
Trông mặt , trông mũi
Thấy chẳng giống mình
Nó thì xinh xinh
Mình thì già
khú .
( Nói thêm cho đủ
Kẻo nó trách ta :
-
Cái mặt giống cha
“ Ngã ba ” giống mẹ ! )
Khéo thay Bà Mụ
Nặn dáng , vuốt hình...
Thi thoảng cố tình
Cấu nó một cái
Làm nó sợ hãi
Khóc ré đôi câu
Cái mặt dàu
dàu
Chạy kêu : ông nh...ại !
Răng mới bốn cái
Cứ đòi ăn cơm
Thịt gà , cá , tôm ...
Phải giành bằng đủ
Mẹ nó cho bú
Thì cắn “ tí ” chơi
Đánh đít thì cười
Ngỏn ngà , ngỏn ngoẻn .
Con này lắm chuyện
Hay túm “ tí ” bà
Rồi hét váng
nhà :
Tí ơi ! Tí ởi ...
Bà ngoại át vội
Bằng câu mắng đay :
- Ông cháu nhà mày
,
... Công ty Toàn Lợi !
Câu thơ viết vội
Kẻo bà nó hờn
Ông , cháu nhơn nhơn
Cùng cười phe phé
Mặc bố , kệ mẹ
Ông cháu cùng vui
Ý nó bảo tôi :
- Thôi
nôi ông Ngoại !
Hà nội –
Đông 2011
HOÀNG
GIANG
Bài thơ hay dí dỏm, nhất là câu" Thôi nôi ông ngoại"....Thơ Hoàng Giang dạng gì cũng rất thơ!
Trả lờiXóa