Thơ TQtrung
Lối cũ
ngưng chiều
em có lắng nghe!
chiếc lá vàng thu chao nghiêng lối cỏ
anh vẫn nghe
trong dịu dàng lời gió
khúc biệt ly nào,
sầu nặng trĩu mắt người xưa.
Con đường chiều, ngàn hạt nắng đong đưa
Vàng nỗi nhớ và xanh màu hy vọng
Đỏ ước mơ
nếu ai kia khuất bóng
sẽ trở về với thu mới sắc vàng tươi.
Sẽ lại nghe
lại nhớ tiếng em cười
cho mắt biếc tươi thêm màu nhung nhớ
Vàng mùa thu không nối dài cánh trở
để phút chạnh lòng em hóa nỗi niềm vui.
...
Sao mùa THU hay "bị" các "Lều Thơ" gắn với NỖI BUỒN và CHIA LY nhỉ? Chắc vì cái MAN MÁC, BÂNG KHUÂNG của THU làm nên "Lỗi" đó chăng? Tuy nhiên VD thích bài thơ này. Cám ơn tác giả.
Trả lờiXóaThu vàng gợi nhớ, sự chia ly nào cũng khắc khoải, nếu diễn ra vào mùa thu vàng úa hay mùa đông ảm đạm đều có điều gì đó gợi nên sự buồn bã, mà có khi chỉ do mùa mang lại, dù lời thơ không đề cập một từ nào đến nỗi buồn trong tâm tư của mình, ấy là do tâm hồn đa cảm của người đọc cảm nhận vậy, cái đó gọi là sự tinh tế, phải không VD.
Xóa