Thơ TQtrung
*
Bức tường xám lặng câm
chỉ biết lời của đá
Khô cằn
trong nắng hạ, một đời là hoang vu
Có một chiều vào Thu
Em thẹn thùng hé nở
Hoa dại, dường bỡ ngỡ
bên tường đá rêu phong.
Chỉ thế thôi là đủ
Cho đời đá ấm lòng
Chỉ thế thôi là đủ
là tình yêu phải không?
Hoa dại đâu có dại,
Trả lờiXóaTìm nơi cằn đơm hoa.
Làm ấm lòng đá núi,
Là rất khôn đấy mà.
Đá là anh - cứng rắn,
Mềm mại - em là hoa.
Thế là hòa hợp đấy,
Đẹp mối tình đôi ta.
Ở nơi khô cằn ấy,
Hòn đá vẫn chắt chiu
Chút chất mầu ít ỏi,
Để giành cho em yêu.
Chẳng đòi hỏi gì nhiều,
Một chút thôi là đủ,
Ít, nhưng tình anh đó,
Em đón nhận, nâng niu.
Đời còn cần gì nữa,
Khi đã có tình yêu,
Một tình yêu đích thực,
Đâu cần phải nói nhiều?
Đừng ví anh là đá
Trả lờiXóaKhô cứng giữa bao la
đừng ví em là hoa
mọc giữa miền hoang dại
Là đá, cũng có hồn của đá
Hoa dại, vẫn ngát hương
Khi chúng mình gần lại
Bên nhau thành vô thường
Cứng khô và mềm mại
thành ân tình, vấn vương.
...
Trả lờiXóaKhông biết là hoa dại
Hay là đá dại đây !
Hoa vươn từ kẽ đá
Đá mọc từ chân mây .
Ta yêu nét thơ ngây
Rỡ ràng trên mỏm đá
Dâng cho đời nghiệt ngã
Nét nồng nàn Thu vương .
Ta yêu dáng vô thường
Hiên ngang cùng trời biếc
Đá nứt mình không tiếc
Cho hoa lộng lẫy vươn .
Tự thuở hồn tiêu tương
Ngấm tình hoa và đá
Bao đắng cay , nghiệt ngã ...
Tô thắm cuộc luân thường .
Khen ai đẽo đá, đặt nơi này,
XóaĐể bao thi sĩ cất lời hay.
Giữa biển trời xanh bao la ấy,
Hoa cỏ vô thường, mây trắng bay !
Thỉnh thoảng mới còm, nhưng còm hay,
XóaCâu nào câu nấy cất cánh bay.
Tâm hồn Thắng cũng " thi sỹ" lắm,
Hãy góp nhiều thơ với quán này.
Cũng hơi lâu rồi, chưa gặp nhau.
Bạn đang "vi vút" tận nơi đâu?
Hôm nào mình lại Cà phê nhé,
Để lại chuyện trò, trêu chọc nhau.
Xuất hiện một ông Trạng Quỳnh mới "đẽo đá "khá phết, hehe!
XóaCảm ơn các Thi nhân!
XóaHẹn nhau, nhất định rồi.