Thơ Hoàng Trúc
Em lặng lẽ
ngắm chiều rơi góc phố
Khúc nhạc quán buồn
làm thổn thức người nghe
Nắng vàng nghiêng
nghiêng mãi xuống hàng me
Gió khe khẽ nhẹ ru cành lá nhỏ
Chiều vẫn rơi
gọi thu về ngang phố
Bảng lảng sương giăng
đèn hắt bóng ánh vàng
Nghe thu về
gió cuốn lá lang thang
Run rẩy
lao xao
lá rơi vàng mặt phố
Em lặng tìm
tiếng bước chân xa nhớ
Xốn xang lòng
chờ đợi bóng người qua
Lá me vàng như sắc nắng thu xa
Rơi lả tả
trong bóng chiều
hiu quạnh ...
Ủa,
Trả lờiXóaHóa ra,
Đó là em đấy hả?
Ngồi một mình,
Lặng ngắm lá vàng rơi,
Trong buổi chiều
Hoàng hôn tím chơi vơi,
Mái tóc dài,
Buông bờ vai,
Đen nhánh.
Ánh đèn đêm
Đã nhuộm vàng
Phố vắng,
Vào Thu rồi,
Trời đã lạnh
Se se,
Anh cũng một mình,
Khúc nhạc ấy,
Ngồi nghe,
Chẳng biết rằng
Em lẻ loi,
Đơn chiếc.
Khúc nhạc cũng làm
Tim anh
Thổn thức,
Ngồi dõi theo
Từng giọt
Rơi rơi.
Hồn chơi vơi
Theo từng cánh lá bay,
Giá hôm ấy,
Mình gặp nhau,
Ánh mắt?
Giá hôm đấy
Trả lờiXóachúng mình được gặp nhau
Thu sẽ không buồn
rắc lá vàng phố nắng
Anh cũng sẽ không ngồi
cà phê chiều
quán vắng
Nghe tiếng nhạc buồn
tê tái
trái tim côi
Giá hôm đấy
mình gặp một chút thôi
Thì bây giờ
mọi sự đã khác rồi
Anh nhỉ .....
ui giời, hai anh em họa thơ tuyệt vời, hay đến nỗi mình cũng tắt điện luôn :))
Trả lờiXóa