*
Anh ngã xuống dười bầu trời Bình định
Hai bảy tuổi đời, với bao ước mơ xanh
nhẹ nhàng, vô tư, chân vững bước quân hành
vào một chiều mây bay, anh trở thành bất tử.
Đôi mắt lính Thăng long đã không còn sáng nữa
mà sao vẫn long lanh mầu nắng sớm Ba đình
Vòng tay ôm đã không còn siết chặt
Để lại người tình nhòe nước mắt Vọng phu.
Bài ca nào ta hát đỏ mùa thu
để lính Thủ đô lên đường vẫn đọc thơ"... không ngoái đầu nhìn lại.."
trời Phù cát không còn chiều nắng quái
Trận chiến cuối cùng, dừng lại, một mình anh!
Hà nội mùa này, trời cao trong xanh
lồng lộng gió, mênh mông hồn liệt sỹ
Khói nhang, hương trầm, muôn lòng một ý
hãy trở về đi, trầm mặc, những ban thờ!
Bai thơ thật CẢM ĐỘNG. Có lẽ chỉ NGƯỜI LÍNH viết cho NGƯỜI LÍNH mới xúc động thế chăng?
Trả lờiXóa"Bài ca nào
ta hát
đỏ mùa thu
để lính Thủ đô lên đường
vẫn đọc thơ"... không ngoái đầu nhìn lại.."
trời Phù cát không còn chiều nắng quái
Trận chiến cuối cùng,
dừng lại,
một mình anh!"
Cám ơn tác giả cho sống lại kỷ niệm một thời LÍNH TRẬN.
" Hãy trở về đi trầm mặc những ban thờ!"
Trả lờiXóaKhông! không! tôi không thể về được nữa
Sự nghiệp tôi theo vẫn đang còn dang dở
Chỉ trở về khi đã trọn giấc mơ!
Vài tháng qua chẳng được đọc thơ anh
Trả lờiXóaNhững tâm sự, hồi tưởng thời chinh chiến
Những vần thơ tình đồng đội thương mến
Nhà thơ Ngô Hạnh đâu rồi?
Dường như
Anh quên lối Quán Thơ?
Cảm ơn Nguyên Trinh đã nhắc đến NH và cũng là cái tình giành cho những người lính nói chung. NH có một số bài viết về đồng đội, về đời lính nhưng nói chung không được hay nên không đăng đó thôi. Có thể xen vào những bài của NT anh sẽ tranh thủ dán vào phần Comm. vậy nhé. Mời NT đọc những bài viết của anh trên Fb. với tên"Trang thơ ngô hạnh", trang này chủ yếu viết theo dòng thời sự xã hội nên cũng chẳng hấp dẫn gì. Tiện đây dán bài CHÂT LÍNH nhé:
Trả lờiXóaChất lính
Gian khổ nào bằng vượt dãy Trường sơn
Thiếu gạo thiếu rau sốt rét mưa nguồn
Lính vẫn hiên ngang tiến lên phía trước
Đường ra trận đều chung một hướng.
Là con đường giải phóng Miền Nam.
Có gì quý hơn độ tuổi thanh xuân
Vì độc lập ta hiến dâng tất cả.
Những nét riêng tư cũng không còn nữa
Tất cả hòa chung nhịp bước quân hành.
Tất cả làm nên đại thắng Mùa Xuân.
Hòa bình rồi về đời thường phẳng lặng
Lính vẫn sẻ chia như chiến trận thuở nào
Chút hàng căng tin có đáng là bao
Chia căn hộ cũng nhường người lấy trước.
Cái lý của anh: quý như tính mạng
Ta dám cho rồi nhường tiếp có sao!
Việc khó khăn vẫn hăng hái đi đầu
So vượt Trường Sơn - chỉ là chuyện nhỏ.
Cuộc sống đời thường biết bao cám dỗ
Chất lính giữ gìn đâu phải giản đơn.
Đời có nghèo chẳng toan tính thiệt hơn
Sống liêm khiết rồi cũng đâu vào đấy.
Không nói ra mà người đời vẫn thấy.
Người có quên nhưng trời chẳng thể quên
Mất cái này được cái khác lớn hơn.
Sướng-khổ-buồn-vui luật đời là thế
Dẫu cuộc đời có thăng trầm dâu bể
Thì vẫn tự hào chất lính mãi trong ta.
5/2012