Thơ Ngô Hạnh
*
Em chơi vơi
giữa trời mây
dông tố
Anh tự nhốt mình
trong cõi đơn côi
Dẫu chơi vơi em có đất có trời
Anh phiêu lãng
trong lòng mình tê tái
Giữa bao la
em vẫn nghe gió gọi
Cõi ưu phiền
ai hiểu nỗi lòng anh
Giữa chơi vơi liệu còn chốn yên lành
Cho hai đứa
chúng mình thân thiết lại
Để lần nữa tình đôi ta
kết trái
Chẳng bao giờ còn khoảnh khắc
chơi vơi!
Diễn đàn Thơ, Nhạc và các hình thức nghệ thuật khác của các bạn nguyên là học sinh
Trường Văn hóa Quân đội Nguyễn Văn Trỗi và bạn bè
Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014
8 nhận xét:
" Quán Thơ BT" hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bác Ng.H ơi ! Em thích cái ẩn ý trong câu "Anh phiêu lãng trong lòng mình tê tái...". NỖI BUỒN LẶN VÀO TRONg là ghê gớm lắm. Chào bác, mong luôn gặp nhau trên QUÁN.
Trả lờiXóaCảm ơn VD!
Trả lờiXóaNH viết bài này là mượn tâm trạng của người khác trong sự lầm lẫn nào đó mà tạm xa nhau (có thể không phải về địa lý mà là nỗi lòng) khi xa rồi mới thấy CHƠI VƠI. Tất nhiên không phải cặp nào " xa nhau" cũng chơi vơi phải không?
“Anh phiêu lãng
Trả lờiXóatrong lòng mình tê tái”
Em cũng thích câu này của bác NH. Hình như tác giả đang tự mình dằn vặt, tâm trạng rối bời, ngổn ngang, dày vò, tiếc nuối…có một chút gì ân hận, và cả một niềm hy vọng mơ hồ xa xôi. Cái “chơi vơi” ấy của tác giả xuyên thấu cả bài thơ, nhẹ nhàng làm sao, nhưng cũng u uất làm sao! Đó là một cảm giác đang trôi nổi , lơ lửng giữa khoảng không vô định, không điểm tựa, không màu sắc, không mùi vị…và em nghĩ, những người nhạy cảm thường hay vậy…
Chúc bác NH làm thơ hay và thêm phần lãng mạn.
Tôi cam đoan là ít ai nghĩ rằng tác giả đang lặn lội trong tuổi Under70, bởi tâm hồn để viết được những trăn trở - đối kháng trong "chơi vơi" là rất trẻ và cũng không kém lãng mạn.
Trả lờiXóaĐể diễn tả chơi vơi, NH dùng hai hình ảnh đối lập: Em---> chơi vơi giữa mây trời. nhưng Anh:---.>nhốt mình trong cõi đơn côi!!! Có thể đâu đó trong tâm tư, tác giả có những điều trăn trở, khó nói, Có thể vì một bóng hồng quá ấn tượng, mà người viết đang không có tự do, nên đau, nên chơi vơi chăng
"....Dẫu chơi vơi em có đất có trời
Anh phiêu lãng
trong lòng mình tê tái
Giữa bao la
em vẫn nghe gió gọi
Cõi ưu phiền
ai hiểu nỗi lòng anh..."
Đến đây thì câu hỏi trên dường như được trả lời, trăn trở lắm, ít ai nói được, kể cả anh HG, tiên tửu đến nửa két Putinka cũng chưa chắc đã trình bày được nỗi chơi vơi khúc chiết đến như vậy, hehehe.
Tôi thích phần cuối, vì tính hướng thiện của bài thơ, tác giả hy vọng vào sự kết nối mới.
"... Cho hai đứa
chúng mình thân thiết lại
Để lần nữa tình đôi ta
kết trái"
Đương nhiên đó là điều chúng ta cùng hướng tới.
QT đã rót cho bản nhạc da diết phù hợp quá! Lại có thêm phần "bình loạn" hết sức hay ho dễ tác giả khi viết cũng không cảm xúc đến dzậy! Cảm ơn nhớn nhá! hehe
Trả lờiXóaKinh ne cai nha pac NH thaatj. Trong khi cuoc song vaf HP GD pac ddang tran tre va sung man, vay ma pac van cho ra duocj nhung van tho day dut the. Dung laf nha tho.
Trả lờiXóaO doan cuoi, minh cam nhan duoc su tiec nuoi va uoc muon cua "chang". Con nang? ang co bi choi voi khong? Hay dang "choi day" voi ai do, o dau do? Treu pac ti thoi. Bai tho hay, cham duoc vao cam xuc cua nhieu nguoi. Chuc pac tiep tuc viet khoe de anh em duoc thuong thuc nhieu hon nua.
Đọc bài này , hình như TG đã từng " được người ta " bỏ đi rồi à , nghe đơn côi quá ! Mà trước ấy " tình " đã từng " kết trái " chưa mà lại thốt câu " Để lần nữa tình đôi ta kết trái " ? Nếu vậy thì " em chơi vơi giữa trời mây giông tố " thật là một con người dũng cảm ( hoặc liều lĩnh cũng vậy thôi !) . Chỉ tiếc cho cái " Anh tự nhốt mình trong cõi đơn côi " để rồi kêu lên " Cõi ưu phiền ai hiểu cõi lòng anh " !? Hình như anh ấy còn chưa hiểu " cõi lòng " mình !? mà chỉ oán trách đời buộc mình vào cái vòng trớ trêu ấy ! Và mình rất thích ý nhận xét của bác QV về sự NUỐI TIÊC một cách " ảo vọng " của TG ở phần kết bài thơ . Không ảo vọng , không mộng mơ , không dám yêu từng cái hay cái dở của cuộc đời thì làm sao mà viết thành thơ được , các bạn nhỉ !
Trả lờiXóaChơi vơi mới kết thành thơ
Trả lờiXóaTình mà kết trái, thơ chờ ... kiếp sau!