Đã qua rồi những ngày mùa đông
trời Hà nội
hồng lên trong nắng
yên lặng
nơi những áng mây vàng bay về phía tà dương
dường như đang có một mùa Hạ bất thường,
để ta nghe trong hiu quạnh thời gian
tha thiết,
nồng nàn
câu dân ca em hát:
" Giận,
mà thương"
"Giận thì giận,
mà thương thì thương"
câu hát vấn vương,
vấn vương
những mùa trăng mờ tỏ
câu dân ca em hát chiều nay, hay nỗi lòng ai đó
dịu dàng quá những nỗi niềm xa cách,
những lứa đôi quê tôi giận thương, dang dở
yêu hết mình nên đổi giận thành thương
thương hết mình
nên mãi vấn vương
một phút giận, để suốt một ngày lửa lòng cháy đỏ
dòng thời gian
như cánh chim chiều bạt gió
chao đảo
ngả nghiêng
để ta thương câu dân ca chấp chới tầng không
Giai điệu "giận, thương" tan chảy cả cõi lòng
"Có lúc nào mình quên được nhau không?"
câu hát cũ
say nồng
ngày tan nắng.
"Em xa anh nghe câu dân ca
giận mà thương sao mà da diết thế
Ôi câu ca nặng tình nặng nghĩa
có lúc nào anh giận em không.
Chứ có lúc nào em giận anh không
Để thương suốt cả ngày em giận
Khi xa nhau đến ngàn vạn dặm
Giận chẳng còn mà thương rộng dài thêm.
Em nhớ ngày em nhớ đêm
Giận mà thương cháy lòng em đỏ
Thương mà giận dễ gì đã có
Em chỉ tìm thấy ở mình thôi.
Một nắng hai sương đội trời đạp đất
Bao vất vả bàn tay em lo hết
Bao đổi thay anh chưa thể hiểu
Ôi câu ca rằng giận mà thương, mà thương.
Anh lại đi khắp mọi nẻo đường
Mang câu ca và tình yêu thắm nồng
Khi trở gió anh vẫn ấm
Bởi giận rồi cũng chỉ để thương thêm"
Giận thì giân,
Trả lờiXóamà thương thì thương.
Đừng có vấn vương,
Hai từ làm một.