Thơ TQtrung
"...Trăm (i) năm (i) chỉ có (í ơ ơ) một ngày
Đàn(i)cầm, ai ơi ai rằng là ai nỡ (hừ hội hư)
Chúng() tôi, chúng tôi rầu lòng vậy cầm lòng vậy (hử hội hừ)
Dứt dây, dứt dây sao cho đành, quan họ nghỉ chúng em ra về
(Hử hội hừ là hư hội hừ.) "
dân ca quan họ Bắc Ninh
*
*
Nếu kiếp này anh không có em
Thì cũng thể
Thì cũng thể
như mình không duyên số
đành vậy thôi em,
nghe nhức nhối tận cõi lòng sâu thẳm
anh lắng nghe lời thiết tha đằm thắm
mà thương mình
dây đứt
một mùa yêu
đàn cầm ơi! đập vỡ, tiếc thân Kiều.
"Cầm lòng vậy, rầu lòng vậy"
ơi câu ca xưa nói những điều anh day dứt
cứ lửng lơ bay giữa xanh đỏ hội quê mình
đêm quan họ, dứt tình mà không nỡ
tan hội rồi sân khấu hết lung linh
Anh còn nợ em,
nhiều lắm, những ân tình
bao giờ trả, hết một mùa tóc rối
anh còn nợ
những dòng thơ viết vội
với những đêm mơ, trăn trở một lời yêu
Còn nợ em
lời hẹn cuối trời chiều
mặt gương trong với hương nồng sen hạ
anh còn nợ câu thơ mùa rụng lá
có nỗi buồn hoang hoải gió mùa say
nợ thân mình,
như ngọn gió lắt lay
bến đậu chông chênh nên tình thành mộng mị
Ôi câu hát
dập dờn muôn ngàn ý, đành lòng thôi! anh cũng cầm lòng thôi !
chơi vơi
"Rầu lòng vậy"
cháy đỏ một khoảng trời.
(Không lẫn lộn giữa THƠ với đời thường
anh lắng nghe lời thiết tha đằm thắm
mà thương mình
dây đứt
một mùa yêu
đàn cầm ơi! đập vỡ, tiếc thân Kiều.
"Cầm lòng vậy, rầu lòng vậy"
ơi câu ca xưa nói những điều anh day dứt
cứ lửng lơ bay giữa xanh đỏ hội quê mình
đêm quan họ, dứt tình mà không nỡ
tan hội rồi sân khấu hết lung linh
Anh còn nợ em,
nhiều lắm, những ân tình
bao giờ trả, hết một mùa tóc rối
anh còn nợ
những dòng thơ viết vội
với những đêm mơ, trăn trở một lời yêu
Còn nợ em
lời hẹn cuối trời chiều
mặt gương trong với hương nồng sen hạ
anh còn nợ câu thơ mùa rụng lá
có nỗi buồn hoang hoải gió mùa say
nợ thân mình,
như ngọn gió lắt lay
bến đậu chông chênh nên tình thành mộng mị
Ôi câu hát
dập dờn muôn ngàn ý, đành lòng thôi! anh cũng cầm lòng thôi !
chơi vơi
"Rầu lòng vậy"
cháy đỏ một khoảng trời.
(Không lẫn lộn giữa THƠ với đời thường
“Lại nghe khúc dân ca” – tên bài thơ đã nói lên phần nào tâm sự của tác giả. Quả thật, liên khúc dân ca “người ơi người ở đừng về” “rầu lòng vậy cầm lòng vậy”… cứ réo rắt bên tai sao da diết, bâng khuâng, người nghe bỗng cảm thấy day dứt một điều gì không thể giải thích được… Hình như nỗi niềm tâm sự của các liền anh, liền chị về tình yêu thiên nhiên, quê hương, con người, đặc biệt là tình yêu đôi lứa đã đi vào mạch thơ của tác giả.
Trả lờiXóa“Ôi câu hát
dập dờn muôn ngàn ý, đành lòng thôi! anh cũng cầm lòng thôi !
chơi vơi
"Rầu lòng vậy"
cháy đỏ một khoảng trời.”
Tác giả cũng vùi mình vào những hoài niệm của chính bản thân mình, để rồi cũng đành “cầm lòng vậy, rầu lòng vậy” và dập dìu “chơi vơi” trong kỷ niệm…
Nhân đây em xin họa vài câu thơ
Cũng một kiếp người
vui, buồn, sướng, khổ
đều thấm đượm trong những khúc dân ca
Ta nợ ta, nợ trời đất, nợ mây, nợ gió
Cũng như anh, cứ ngỡ nợ ai đây…
Ôi cuộc đời lúc êm đềm dịu ngọt , ngây ngất men say
Lúc sa cơ tủi phận nhìn đời qua lăng kính
Tự lúc nào con tim em bỗng rưng rưng, xao xuyến…
Khi lắng nghe một làn điệu dân ca…
Cầm lòng vậy dẫu vẫn khao khát nhớ
Trả lờiXóaĐêm Hội Lim cùng câu hát trao duyên
Đành lòng thôi dẫu duyên phận chẳng tìm
Để muôn đời nợ tình xưa vẫn giữ...
Biết rồi, bài thơ này tác giả mượn hoàn cảnh người khác để viết thôi chứ không phải tâm sự từ đáy lòng đâu nhá! Mượn mà đã "nợ" sâu sắc đến vậy, nếu thật thì đến mức nào!!!
Trả lờiXóaEm thì lại nghĩ đây chính là cảm xúc thật của tác giả, đó chính là tác giả với những vần thơ tâm sự trải lòng mình khi nghe những làn điệu dân ca. Một cảm giác chơi vơi – đây mới thật là sự chơi vơi, đau đớn, chua xót cho những thân phận con người, trên sân khấu thì long lanh, rạng rỡ như vậy, nhưng “đêm quan họ, dứt tình mà không nỡ
Trả lờiXóatan hội rồi sân khấu hết lung linh”
Vâng, hết “lung linh” rồi, họ lại trở về thân phận con người theo đúng nghĩa của nó. Và cứ thế, cứ thế, tác giả trở về những hoài niệm của chính bản thân mình. Thơ vốn là vậy mà, mơ mơ ảo ảo. Quả thật, em cũng muốn khóc khi đọc bài thơ này và nghe những làn điệu dân ca...và òa lên khi câu thơ kết thúc:
“ dập dờn muôn ngàn ý, đành lòng thôi! anh cũng cầm lòng thôi !
chơi vơi
"Rầu lòng vậy"
cháy đỏ một khoảng trời”.
Vâng, bài thơ hay lắm, cám ơn tác giả!