Những con đường
một sớm mai, đổi sắc.
Trưa, nắng hè
gặp nỗi nhớ không tên
Xuân qua rồi, để hạ thắm phố quen.
Sao hôm nay anh ngỡ ngàng đến thế !
Bằng lăng tím, biếc cả trời mây trắng.
Bâng khuâng lòng,
nhón lấy cánh hoa rơi !
Để vu vơ, thương tiếc mãi tình đời.
Hương sắc thế,
một thời, rồi tàn úa !
Bằng lăng ơi!
Em cánh mềm như lụa
Dâng cho đời hết cả những yêu thương.
Trọn ân tình,
da diết mối tơ vương
Trong sắc tím,
để chiều đi hoài không hết.
Có những tình yêu theo cuộc đời mải miết.
Thương,
nhớ
vu vơ
hình bóng đã tàn phai
Níu kéo chi em! hương sắc ấy,
đêm dài
Sẽ xua hết dáng hoa miền kỷ niệm.
Trong sâu thẳm lòng anh sẽ không còn lưu luyến
Những ảo vọng ngày nào,
chua chát lẫn đắng cay
Hoa đua sắc, tô thắm những sớm mai
Anh lại ngỡ ngàng
gặp dáng quen bừng nở.
Mùa Bằng lăng Hà Nội
Bác Q. Trung "ƯỚT" quá. Làm dịu cái nắng gắt mùa hè. Bài hát minh họa THẬT DAY DỨT và ĐẦY HOÀI NIỆM ĐẸP.
Trả lờiXóaCó bài thơ này mình mới giật mình bằng lăng nở tím rồi ư? Dạo này nhều sự kiện buồn quá, chẳng còn tâm trạng thơ phú, tuy nhiên vẫn đọc xem các bạn viết gì.
Trả lờiXóa