Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

ĂN CHƠI PHẢI SƯỚNG

Bài viết của nhiếp ảnh gia James Dương
Đã đăng tiếp phần 2 cho bạn nào quan tâm

  Các anh về hưu, thời gian dường như vô biên nên thường tìm thêm những thú vui để dưỡng già, nhiều vị thích chụp ảnh, rất hay, vì cùng ý thích ấy nên tôi thường hay tìm hiểu thế giới ảnh ọt, tìm được trên VN photo bài viết của chú James Dương, một tay cự phách trong làng chụp choẹt, kinh nghiệm của tay này có vẻ rất cần thiết cho những ai mới bắt đầu trong lĩnh vực này, tôi xin được đăng lại từng phần để ai cần có thể tham khảo, may ra mà có ích, lưu ý là bài viết từ trước, giá cả một chiếc máy ảnh hiện đã thay đổi, rẻ đi rất nhiều.

  Dạo này JD chả chụp choẹt gì mấy, có đôi chút thì giờ làm thử 1 bài tư vấn để giúp đỡ anh em những lúc khó khăn về tinh thần khi chọn mua đồ chơi và cũng để chúng ta tổng kết sơ qua quá trình và kinh nghiệm chơi đồ hàng. 
Thực tế thì kinh nghiệm của JD cũng không có bao nhiêu nhưng JD nghĩ cũng đu đủ để có thể chia sẻ với anh em, giúp đỡ cho dân tinh ăn chơi cho đúng cách. Phần lớn chúng ta, nếu không muốn nói là tất cả, ban đầu khi đến với nhiếp ảnh đều xuất phát từ thú vui, nói cách khác là chơi ảnh. Như anh Hairy Tĩnh trong box phim nói 1 câu mà JD rất tâm đắc, 'ăn chơi thì cách chơi là rất quan trọng'. JD xin sửa 1 chút cho thật chính xác, "Ăn chơi thì phải sướng". Chơi cái gì cũng phải biết cách, nếu không sẽ trở thành 1 dạng đú bẩn, tốn tiền và tốn thời gian, tưởng là sướng nhưng đéo sướng, hoặc cũng sướng nhưng không thể cực khoái, kiểu nửa mùa.
Cho nên, "Ăn chơi phải sướng" sẽ đi theo tiêu chí giá tiền hiệu năng, hiệu quả cao nhất so với đồng tiền bỏ ra. Cái này không những áp dụng cho anh em chơi bời mà còn ít nhiều có thể tham khảo cho các cụ thợ ảnh hay các em mới vào nghề kiếm tiền. 
Trước khi đi vào bài vở thì JD muốn chúng ta cùng chung 1 quan điểm với nhau: "chơi ảnh không chơi máy". Bức ảnh sau cùng phải có giá trị sung sướng cao nhất. Bức ảnh là thước đo chính xác nhất của độ sướng. Tất nhiên, cảm giác chụp ảnh, cảm giác lang thang, cảm giác nọ, cảm giác kia cũng là cái sướng nhưng chúng không thể vượt qua được bức ảnh sau cùng. Nhiều ông nhan nhản kêu "ảnh đẹp xấu quan trọng chó gì, được cầm máy lang thang là sướng rồi." Ờ, đến lúc về nhà cắm thẻ vào máy, ảnh như cục cứt xem có sướng được nữa không. Tất nhiên, mỗi người một suy nghĩ, nhưng JD thấy cái suy nghĩ đấy rất dởm đời, thậm chí là bốc phét. Thể loại đấy không nên đọc tiếp. Đối với JD và nhiều bác, bức ảnh sau cùng chính là giai đoạn cực khoái, là giây phút thăng hoa. Nói thật với các bác, có nhiều assignment JD phải chụp, lúc chụp chán bỏ mẹ, chả thấy sướng chỗ nào, nhưng khi về nhà, có được bức ảnh đẹp và đúng ý mình thì niềm vui cứ dạt dào. Chụp ảnh làm gì khi chúng ta không quan tâm đến ảnh. 
Muốn sướng, muốn ảnh đẹp thì phải trau dồi kiến thức. Thiết bị xét cho cùng cũng chỉ để hỗ trợ thôi. Cái này biết rồi khổ lắm nói mãi, nhưng có mấy ai thực hiện được ?!?!!? Thay vì mỗi ngày bỏ ra 1 tiếng để thẩm du thiết bị thì chỉ cần bỏ ra 15 phút lang thang dpreview, nikonrumor, còn 45 phút nên mò vào five prime flickr, flickriver, và google những giáo trình dạy chụp ảnh, đặc biệt về ánh sáng. Đồng ý chơi thiết bị cũng có cái sướng, nhưng cái sướng đấy so với cái sướng chụp được ảnh đẹp thì không so nổi. Sướng vì ảnh đẹp là cái sướng vĩnh cửu, sướng riêng của bản thân. Ai cũng có thể mua thiết bị để sướng, nhưng không phải ai cũng có thể chụp ra ảnh đẹp để sướng đâu. 
Nói dông dài để thống nhất tinh thần là thế, bố nào thấy không vừa ý thì thoát ra ngoài luôn, ông nào nhất trí thì chơi tiếp. JD sẽ không bao giờ khuyên các bác đi theo lộ trình nào cả. Bản thân JD cũng đã từng đi theo lộ trình, rất ngu và phí tiền, chỉ béo mấy thằng bán máy. Có bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu, đừng bao giờ "cố thêm tí, thêm tí nữa, sau này sẽ đổi lên ...". Không sướng được đâu !!!
Theo kinh nghiệm của JD cùng những bài học ngu nhưng đầy thấm thía, JD hy vọng các anh em sẽ tránh những bãi cứt mà JD đã dẫm phải để có thể đi thênh thang trên đại lộ ảnh sướng. Trước khi mua sắm, chúng ta phải xác định chúng ta là đối tượng nào, từ đó có thể suy ra nhu cầu. Mỗi đối tượng sẽ có nhu cầu khác nhau, thậm chí cùng 1 đối tượng sẽ có nhiều nhu cầu. Nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải, JD thấy xung quanh mình có những đối tượng này:
1. Những ông bố trẻ.
2. Các cháu dậy thì.
3. Tuổi già ham chơi.
4. Niềm vui chợt đến.
5. Làm nghề tay trái.
Tất nhiên sẽ có những đối tượng khác nữa nhưng 5 đối tượng này là chủ đạo. Với 5 đối tượng này thì sẽ có những nhu cầu chụp ảnh sau:
1. Gia đình vợ con bạn bè.
2. Phong cảnh thiên nhiên thơ thẩn.
3. Đời thường lang thang.
4. Gái teen xóa phông. 
5. Có tiền bấm mạnh.
Khi đã xác định được mình thuộc đối tượng nào và có nhu cầu gì thì chúng ta sẽ bàn đến vấn đề tiền nong, có bao nhiêu để đầu tư, quan trọng hơn là máu đến đâu.
Mời các bạn đón đọc tiếp ở phần sau. Về vấn đề chia theo nhu cầu hay đối tượng để tư vấn thì hơi chung chung. Với tiêu chí hiệu quả giá tiền thì JD sẽ chia theo phân khúc đồng tiền để tư vấn cho dễ.

II. BUDGET $1,000 
Với khoản tiền này thì phần đông đối tượng sẽ là các ông bố trẻ mới có con và các cháu dậy thì mới mọc lông chim. Có những người chả biết ảnh ọt gì nhưng đến khi có con thì máu chụp ảnh nổi lên như động giật, nhất là để chụp đứa con bé bỏng mới ra đời của mình. Đối tượng các bố trẻ thực sự rất đông. Ngay như trong gia đình của JD cũng đã xuất hiện vài thành phần bố trẻ có nhu cầu chụp ảnh con yêu. Mặc dù ông bà nội ngoại cũng có nói: "có chú JD chụp ảnh kia kìa, bảo chú chụp cho, mua máy làm gì." Nhưng thực tế là chú JD không phải lúc nào cũng rảnh, quan trọng hơn là cái cảm giác được chụp ảnh trực tiếp cho đứa con yêu của mình mỗi tối, mỗi tuần đi chơi, xem nó lớn lên hàng ngày theo những bức ảnh là một cảm giác vô giá. Ông bố trẻ nào chưa mua máy thì nên khẩn trương đi nhé, kể cả trong nhà có ông chú hay ông cậu biết chụp ảnh đi chăng nữa. Vì chỉ chụp con cái và gia đình chủ yếu, các bố không cần đầu tư nhiều, kể cả có nhiều tiền. Đơn giản, ngoài các bố ra, còn có các mẹ cũng muốn chụp ảnh cho con yêu của mình, đầu tư nhiều tiền máy D700 hay D3 thì các mẹ sức đâu mà cầm. Cuối tuần đi biển cầm máy nhẹ nhàng mới khả thi, ôm bom tấn đi chơi lang thang thì sức đâu ??? Cho nên $1000 là đủ. 
Bên cạnh các ông bố bà mẹ, đối tượng chỉ nên bỏ ra $1000 là các cháu dậy thì lún phún lông chim. Tuổi của các cháu là cả thèm chóng chán, chắc chắn cũng sẽ có cháu chơi ảnh lâu dài, thậm chí kiếm tiền bằng ảnh, nhưng khả năng đó quả thật không rõ ràng. Nhiều cháu mua máy chỉ để đú với bạn bè, hoặc chỉ để sĩ với cô bạn xinh xinh cùng lớp. Các cháu cũng chưa kiếm ra tiền. Chú nghĩ, bỏ ra $1000 để mua máy là quá đủ cho các cháu rồi, kể cả bố mẹ các cháu có là đại gia hay cốp cáp gì đi nữa. Đề phòng trường hợp các cháu chán ảnh, không chơi nữa thì gia đình cũng không mất quá nhiều tiền. Hồi chú bằng tuổi các cháu còn không dám mua máy DSLR, bố cho máy gì thì dùng máy đấy thôi. Sau này thời sinh viên mới dám bỏ ra $800usd để đầu tư. 
Chốt lại, với 2 đối tượng này thì $1000 là quá đủ, thậm chí có thể ít hơn nữa cũng được. Với chi phí này thì các bố với các cháu chỉ có thể chơi dòng entry level. Nhưng đừng nghĩ nó thấp kém nhé, D40 chú vẫn có thể kiếm tiền phè phè. Hơn nữa, nó rất lợi hại cho các bố mang đi du lịch với gia đình, các mẹ cũng dùng đựoc dễ dàng và các cháu dậy thì cũng tiết kiệm tiền cho gia đình. 
Với dòng entry level thì chúng ta nên mua sắm như thế nào ? Tốt nhất cứ bám vào Ni-Ca cho nó lành, dễ mua và dễ bán, kể cả 2nd hand. JD dùng Nikon nhưng phải thừa nhận dòng entry level của Canon hay hơn bội phần. Dòng entry của Nikon có những hạn chế đau đớn:
1. Không có motor lấy nét, không sử dụng được với lens AF thường giá rẻ, cụ thể như 50mm f1.8, 24mm f2.8. 
2. Không đo sáng với lens AI cực rẻ.
Trong khi đó, entry level của Canon có đầy đủ những tính năng đó, tiết kiệm được rất nhiều tiền khi chơi ống AF thường và đặc biệt là M42. Sẽ có đồng chí kêu là chơi Nikon entry chỉ cần lens kit nên body ko cần motor, nhưng như vậy không sướng. Với $1000, JD nghĩ chúng ta nên dính với Canon.
450D, 500D, 550D: chất ảnh không khác gì nhau, 2 máy sau còn có quay phim. JD khuyên nên lấy 2 máy sau để còn quay phim cho con cái, giữ lại để sau này xem cho vui
Lens kit: ít ai thoát khỏi lens này vì độ tiện dụng và dễ dàng khi sử dụng.
Mua thêm: 
- Canon 50mm f1.8, hiệu quả so với giá tiền thực sự rất cao, chụp xóa phông cho con, chụp trong nhà khi thiếu sáng.
- Speedlight 430EX: chụp gia đình những lúc tụ tập ăn uống, chụp cho cháu bé cần dùng đèn này để đánh bounce, ko nên dùng flash cóc đánh thẳng vào mắt bé, rất nguy hiểm. 
Như vậy với giá thành loanh quanh $1000, nếu mua used, chắc chắn dưới $1000, các ông bố có thể phục vụ nhu cầu của mình 1 cách hoàn hảo, ăn uống họ hàng trong nhà, đi chơi gia đình gọn nhẹ, chụp bé xóa phống. Các cháu dậy thì có thể chụp ảnh cho lớp mình với lens kit 18-55, đánh bounce với 430EX khi chụp trong nhà bạn bè sinh nhật, có thể xóa phông cho các bạn gái xinh xinh băng 50mm f1.8.

Phần Hai:

III. BUDGET $1,500 - $2,000

1. Niềm vui chợt đến
Đối tượng có $1,500 để đầu tư thường rơi vào các Nghệ sĩ tự phát. Một buổi sáng ngủ dậy, vẫn còn đang mặc sịp, chợt thấy chất nghệ trong người trỗi dậy, máu me cầm máy đi sáng tác. Thành phần này thuộc mọi tầng lớp già trẻ lớn bé, lún phún lông chim cho đến lông chim sắp bạc. Nhưng có lẽ rơi vào nhiều nhất các ông tuổi lỡ cỡ đi làm được lâu năm thuộc diện U30, U40 hoặc U50. Chụp ảnh để thư giãn, sáng tác cho bản thân.

Nhu cầu của đối tượng này khá rộng rãi, có thể nói là tất tần tật, từ phong cảnh cho đến gia đình, từ đời thường lang thang cho đến gái teen xóa phông, thậm chí cả macro bậy bạ nữa. Do có nhiều nhu cầu, tiền nong cũng thường dư dả hơn (đi làm lâu rồi mà, có ông làm sếp lớn) nên đầu tư cũng phải mạnh tay hơn bọn dậy thì và các bố trẻ.

Với khoản tiền này chúng ta có thể đi 2 hướng: Nikon hoặc Canon. Nếu đã dùng entry Canon thì có thể đi tiếp semi Canon hoặc muốn thẩm du thì mời qua Nikon chơi thử cho biết.
1.2 Máy gì:
- Canon: 40D, 50D. Đặc biệt body 40D hiện nay giá xuống rất thấp, em mang máng khoàng $700, used chỉ $500, hồi mới ra thì tận $1,300 lận. Còn 50D new đã xuống dưới $1,000usd.
- Nikon: D90, D300
1.2 Lens gì?
Dân tình khu này chắc sẽ không thích chơi kit nữa mà thay vào đó thì muốn đủ range, chúng ta bắt đầu đi theo tiêu cự (áp dụng cho cả Ni-Ca):

Wide: thực ra mà nói 18-55mm kit đủ wide cho phần lớn thời gian, nhưng nhiều người thích super wide trên crop frame thì ở số tiền này có lẽ tokina 12-24mm f4 là rất hợp lý. JD đã sử dụng em này trên canon và thấy rất hài lòng, mua mới bây giờ chỉ $400. Lens này nét, nhẹ, độ méo hoàn toàn chấp nhận được. Có nên bỏ thêm $200 nữa để mua 11-16mm f2.8 không thì tùy nhưng JD thấy không nên, ống kính super wide thì khả năng bị rung tay outnet thấp hơn normal và tele nhiều. Thiệt 1 khẩu cũng ko sao. Có vẻ như tốc độ của f4 chậm hơn f2.8 1 stop khiên cho người đi lại bị mờ thì độ mờ đó không rõ rệt do hiệu ứng của wide angle. Và liệu thêm 1 khẩu cho wide angle có đáng để bỏ thêm $200 và hy sinh khoảng tiêu cự từ 12-14 xuống chỉ còn 11-16 không? JD cho là không, đặc biệt khi budget của chúng ta chỉ trong khoảng này.

Normal: nếu thích lang thang đời thường thì nên lấy 35mm f2.

Tele: JD ko thể hiểu nổi tại sao rất nhiều người phải mua 70-200 bằng được. Ai cũng biết sở thích chụp chân dung gái xinh chiếm số 1 ở vnphoto, nhưng đâu cần phải mua 70-200mm làm gì, thậm chì 70-200 f4. Muốn kheo hàng hay thể hiện ta đây pro thì cầm máy chả giải quyết được gì. Rất ngu. Chụp chân dung thì ống 70-200 là 1 sự lựa chọn rất dở nếu so với các lựa chọn khác. Ngày xưa JD phải mua ống này vì không biết còn có 85mm f1.8. Nếu muốn chụp chân dung thì với giá tiền này, 85mm f1.8 là số 1, chụp tối còn được, 70-200 chịu chết, khẩu bé, nặng, chụp 1 lúc thì tay run run, ảnh out nét.

Macro: sẽ có các bác trội lên nhu cầu này, JD chỉ khuyên duy nhất 1 điều nếu muốn phát huy tối đa hiệu quả: mua ống manual focus, chụp macro thì không thể auto focus trong hầu hết các trường hợp dí bén. Nikon thì nguyên 1 mớ 105mm macro manual focus, tha hồ mà chơi.

Với giá tiền này và nhu cầu chơi đa dạng thì Photoshop là tối quan trọng, nó quyết định rất nhiều đến vẻ đẹp bức ảnh. Nếu không biết gì về raw và photoshop thì bắt buộc phải nghiên cứu thì ảnh mới lên chất được.
Vẫn ở khoảng $2000 thì còn rất nhiều thứ để nói vì với số tiền này chúng ta sẽ có nhiều lựa chọn nhất, thậm chí nhiều hơn khoảng tiền $5000 vì ở khoảng $5000 thì dân tình sẽ múc ngay FF và L và N, suy ra không nhiều sự lựa chọn lắm.

Tripod: Đương nhiên, với nhu cầu phong cảnh thì không thể không có tripod, filter và dây bấm. Có câu, tripod là vợ bé của nhiếp ảnh gia phong cảnh. JD rất thích phong cảnh phơi sàng và chắc chắn rằng rất nhiều các bác khác cũng thích phong cảnh phơi sáng, không thể không có tripod. Ngoài ra, ND filter là thứ rất cần vì trời không phải lúc nào cũng tối để ta phơi sáng, có loại ND giảm 3 stops, có loại giảm hẳn 10 stops, giúp các bác có thể phơi sáng sông hồ, mây bay dữ dội vào lúc giữa trưa. Thiết bị rất cần tiếp theo là dây bấm. Đa số các body chỉ cố định 30 giây, nhiều ảnh JD phải phơi tận 3 phút mới thấy hiệu ứng, ko có dây thì ko làm được. Những thứ này không hề đắt, cả filter lấn dây bấm xịn lắm cũng chỉ hơn $100. Rất đáng để đầu tư.
Đối với tầm tiền $1,500 - $2,000, ngoài đối tượng Nghệ sĩ tự phát niềm vui chợt đến ra thì còn 2 đối tượng

. Tuổi già ham chơi
. Làm nghề tay trái
2. Tuổi già ham chơi
Nhắc đến thành phần này cháu ước gì ông ngoại cháu còn sống, cụ cũng máu chụp lắm. Đối với các cụ ở tuổi lông chim đã rụng thì tìm được 1 thú vui tuổi già thật là đáng quý. Chụp ảnh rất tốt cho tinh thần vì bắt não vẫn phải hoạt động suy nghĩ, tim mạch cũng được bảo dưỡng khi các cụ có thêm cảm hứng đi bộ hàng ngày. Cháu nghĩ ở tuổi các cụ mà bỏ ra số tiền này để hưởng thụ cũng rất đáng cho dù nhiều cụ vẫn có suy nghĩ dành dụm tiền bạc cho con cháu. Hưởng 1 tí đi các cụ ạ.
2.1 Máy gì?
Về máy móc thiết bị thì cháu sẽ không đặc nặng về yếu tố kĩ thuật với các cụ mà sẽ quan trọng về tính thực tiễn. Bây giờ, xuơng cốt không còn được như trước nữa, chưa kể nhiều cụ bị gút, bị khớp, đứng lên ngồi xuống rất khổ. Cháu biết nhiều cụ mua D3s, D700, 5D II ngon lành nhưng chúng nặng quá các cụ ạ. Không quá quan trọng chất lượng file ảnh mà lại máy móc nhẹ nhàng, mang vác dễ dàng thì cháu khuyên các cụ lấy ngay D90. D90 với chế độ quay phim giúp các cụ ghi lại những thước phim lúc họp mặt gia đình con đàn cháu đống hay mang đi quay hội họp các CLB hưu trí, thú vị nhất là vừa quay vừa chụp các cán bộ phường, hội chữ thập đỏ, Ủy ban nhân dân, thậm chí cả công an phường, công an quận, không ai sẽ gây khó dễ cho các cụ vì 2 lý do, 1 là máy nhỏ bé, 2 là họ kính trọng các cụ. Ngay cả như sinh hoạt tổ dân phố, cụ cầm máy đi chụp các cụ khác, in ảnh ra rồi đưa cho họ, người ta quý lắm các cụ ạ. Ngồi nói chuyện với nhau, lôi thêm đề tài máy ảnh ra cũng tăng phần hấp dẫn sôi nổi, phải không các cụ ?

2.2 Lens gì?
Zoom lens là nhất, đỡ phải chạy đi chạy lại, đứng lên ngồi xuống, ngó ngó nghiêng nghiêng cho dùng fix lens, các cụ chơi kit lens cũng được, không thì bán đi, làm hẳn cái 18-200 cho tiện. Ngồi ở dưới vẫn chụp được Bí thư, các lãnh đạo thành ủy phát biểu. Các cụ lại như phóng viên !

Nếu muốn các cụ có thể add thêm 1 lens như 35mm f2 hoặc 50mm f1.4 để chụp trong nhà, cháu nghiêng về 35mm f2 hơn. Rất phù hợp cho ông công ông táo, cúng lễ tổ tiên, chân dung cháu chắt trong nhà.
Ngoài ra, cháu khuyên các cụ nên làm thêm 1 tripod nhỏ gọn. Thi thoảng, cuối tuần ra bờ hồ, sông Hương, sông Hàn phơi sáng rất nhã.

3. Làm nghề tay trái
Muốn chơi hiệu quả thì cách chơi rất quan trọng. Để làm nghề tay trái thì cách mua sắm còn phải hiệu quả hơn nhiều. Như em đã nói ở topic khác, chơi thì body chiếm 50% tổng kinh phí đã là nhiều, còn làm kiếm tiền thì kinh phí body không thể vượt quá 30% tổng chi phí. Với kinh phí là $2000 thì sẽ có những lựa chọn về body như sau:
3.1 Máy gì?

Nikon:
D90 và D200 (tất nhiên các bác mua body cấp thấp hơn cũng được). 2 body này là sự lựa chọn không hề tệ chút nào. So sánh 2 chú này cũng là 1 vấn đề lớn.
D90 công nghệ mới hơn, khử noise tốt hơn.
D200 body pro hơn, bền bỉ hơn, đặc biệt đo sáng được với các manual lenses.
Nếu để chơi thì JD sẽ khuyên các bác múc ngay D90, nhưng để làm thì nó là chuyện khác. D200 phù hợp với công việc hơn với kết cấu có sẵn của body, tiết kiệm được tiền vào manual lens. JD sẽ mua D200 thay vì D90 để làm việc. Đối với công việc chụp ảnh thì độ bền là yếu tố tối quan trọng, quan trọng hơn khử noise nhiều. Bắt buộc phải có ảnh, đây là kim chỉ nam 1 khi chụp kiếm tiền. D200 cũ hiện nay giá chỉ loanh quanh $500. Chưa thể nghĩ tới D300 trong tầm tiền này được vì D300 cũ vẫn hơn $1000.
Canon:

Tương đương như Nikon, JD sẽ chọn ngay 40D không cần suy nghĩ. Các bác phải hiểu 1 điều rằng 1 khi chụp kiếm tiền thì chúng ta sẽ không quan tâm nhiều đến những chi tiết kĩ thuật tiểu tiết như D200 với 40D cái nào khử noise tốt hơn. Chụp tiền thì chỉ quan tâm đến 2 thứ: ánh sáng và chiều khách. Trong thâm tâm JD, Canon 40D vẫn là 1 chiếc máy đẳng cấp, xuất sắc. Hồi mới ra năm 2008, 40D tạo ra cơn lốc mạnh hơn 50D nhiều, rất nhiều Pro sử dụng 40D. Hiện nay, JD nghĩ 40D là 1 chiếc máy có hiệu quả rất cao so với giá tiền, mua cũ cũng chỉ $500.

3.2 Ống kính
Đoạn này tư vấn rất khó, nó phụ thuộc vào đối tượng khách hàng và phong cách của nhiếp ảnh gia. Chúng ta thống nhất với nhau loại khách hàng phổ biến cho dễ thảo luận: chân dung và đám cưới. Những ống kính sau sẽ là những ống kính ra tiền:

Tamron 17-50mm f2.8: JD đã dùng ống này chụp đám và rất hài lòng về độ zoom, khẩu f2.8 và giá thành rẻ. Rất tốt cho góc rộng ngoại cảnh, đám cưới tiệc tùng ăn uống, thậm chí studio cũng rất tiện. $400

85mm f1.8 (canon và nikon): rẻ mà chất lượng quá tốt, chân dung ngoại cảnh tuyệt vời, nhất là có thể chụp cho khách vào buổi tối cần bokeh, kết hợp với speedlite thì tuyệt hảo. $400

Speed light: 2 đèn SB 600 cho Nikon và 2 đèn 430EX cho Canon để có thể chụp studio, strobist, tiệc tùng. $450

Chân đèn, dù, soft box, Yongnuo kích hoạt, phản sáng, phông màn, chân dựng phông: $250
3.3 Tổng kết
Canon 40D hoặc Nikon D200: $500
Lens: Tamron 17-50mm f2.8: $400 và Nikon 85mm f1.8: : $400 ($800)
2 speed lights $450
Phụ kiện đèn $250
Tổng chi phí: $2,000
Với đối tượng Làm nghề tay trái thì tư duy phải phát triển hơn hẳn rồi, phải nhận thức được cái gì là chính. Muốn chiến đấu được với hội amateur chụp free thì chỉ có thể dựa vào ánh sáng. Những năm gần đây, máy ảnh phát triển quá tốt, ai mua máy DSLR cũng có thể chụp ra những bức ảnh rất đẹp. Pro khác Ama ở chỗ thằng kiếm tiền bằng ảnh, thằng không kiếm. Tuy nhiên, chụp thương mại kiểu này thì muốn xác định TRÌNH ĐỘ PRO bằng cách nào, câu trả lời là ÁNH SÁNG.

Thằng nào cân được ánh sáng nhân tạo kết hợp với ánh sáng tự nhiên thì thằng đó trình pro. Để làm được điều đó thì thiết bị không thể làm hộ được, bắt buộc phải có quá trình nghiên cứu và kinh nghiệm thực tiễn rất nhiều. JD khuyên các bác nếu muốn biến thú vui thành nghề tay trái thì phải học ánh sáng nhân tạo. Chỉ cần các balance được giữa ánh sáng tự nhiên cho background và ánh sáng nhân tạo cho chủ thể, chênh 2 stops là các bác có thể hoàn toàn tự tin về kĩ thuật rồi. JD đã viết 1 topic dài về ÁNH SÁNG ở đây với hy vọng VN mình càng ngày càng nhiều bác chơi ảnh mà trình PRO, khỏi sợ thằng nào khinh. Người VN mình bị bệnh rất bỉ là : "ông nào hơi biết 1 tí là đã vênh mặt khinh thường anh em newbie ngay." Ngu như chó ! Các bác kể cả có muốn kiếm xèng hay không, JD ko cần biết, cứ tập ánh sáng cho thạo là chất ảnh sẽ lên cao ngay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

" Quán Thơ BT" hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment