Hà Nội đang trong những ngày đông lạnh. Cái rét triền miên làm không gian ảm đạm mà con người dường như cũng sống chậm hơn. Sự đông kết gần với sự trì trệ, nếu chỉ nói riêng cho vật chất thông thường, tuy nhiên không phải trong tư duy, bởi vì khi sống chậm lại, ta thường tìm cớ trong thiên nhiên để tìm lại hồi ức, hoặc mượn thời tiết để giãi bày cảm xúc.!!!
Những cơn mưa mùa đông không lớn, nó không ồn ào làm xao động không gian, nhưng mưa mùa đông thấm vào tâm tư hơn với cái lạnh se lòng. Trong dòng chảy nhỏ bé, ta nghe thấy tiếng vỗ về của thời gian, nhè nhẹ, chầm chậm, tiếng tí tách của giọt mưa rơi ngoài khung cửa sổ đưa ta về với ngày xưa, những ngày đã qua đi không thể trở lại.
Mời các bạn đọc một bài thơ nhỏ của tôi với ý hướng ấy, cũng là để đáp ứng lời nhắc khéo của anh HG! :))
Tiếng mưa như tiếng lòng ta
Giọt vào nỗi nhớ, giọt ra tình người.
*
Tí tách, tí tách.
Tí tách,
giọt mưa
rớt ngoài
giọt mưa
rớt ngoài
khung cửa,
ngỡ như tiếng đàn
tan trong nỗi nhớ.
bên đời trăn trở.
Ngỡ như tuổi thơ
về bên trang vở,
trắng - không vết nhơ
Tiếng mưa ngày xưa
đầu trần lội nước
đuổi cá rô ngược.
Mưa về trong mơ
Tiếng mưa một thời
Chiến hào ngập nước.
Muôn hạt mưa rơi
nhòa trong khói súng.
Thương chiều hoa rụng
dưới bước quân hành.
Em ta ướt sũng
dốc đèo loanh quanh.
Tiếng mưa một thời.
Trời xanh, biển xanh
ngập tràn sóng mặn.
Tơ trời mong manh
Mưa về đảo nhỏ
niềm vui lung linh.
Tiếng mưa ngày nào.
Tay em tay anh
tìm nhau, trong nhau .
Cơn mưa mùa hạ
rứt hết nỗi đau
nỗi xa buồn bã
đâu bằng mưa ngâu?
Tiếng mưa bây giờ.
Chìm vào nỗi nhớ,
tí tách tí tách
mãi - trong hồn thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
" Quán Thơ BT" hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment