Bạn đến nhà
Chùm hoa tím xôn xao đua nở.
Tách trà xanh ngan ngát tỏa hương.
Phòng khách đơn sơ, vòng tay rộng mở,
Phòng khách đơn sơ, vòng tay rộng mở,
Đón bạn tri âm từ thuờ thiếu thời.Đến hôm nay đầu fai tóc bạc,
vẫn sẻ chia những suy nghĩ cuộc đời
Những ánh mắt nụ cười quen thuộc quá,
trải tháng năm dài đã hóa thiêng liêng
Gặp nhau đây như dòng sông hối hả,
Chở nặng phù sa ra biển cả khôn cùng.
Những người bạn, gian nan không hề nao núng,
vẫn sẻ chia những suy nghĩ cuộc đời
Những ánh mắt nụ cười quen thuộc quá,
trải tháng năm dài đã hóa thiêng liêng
Gặp nhau đây như dòng sông hối hả,
Chở nặng phù sa ra biển cả khôn cùng.
Những người bạn, gian nan không hề nao núng,
Vẫn kề vai, chia lửa, oai hùng.
. . .
Nào xích lại gần đây cho không gian lắng đọng,
Cho thời gian ngưng, ghi một tấm hình,
trước lúc chia phôi, chan chứa ân tình
Ta lại hát bài ca: sinh ra trong khói lửa . . .
. . .
Phố vắng trông theo, xe dần khuất nẻo...
Tóc bạc người đưa, nhòa trong sương chiều,
Thôi ! trở vào thôi, đèn khoan mở
Đề giữ lâu hơn hình ảnh qua rồi.
Ấm trà lại đầy vơi kỳ niệm
Bóng tối dần tan trên phố nhỏ êm đềm...
Chốn ấy xa xôi , anh có ngủ,
Mưa cứ rơi ...
rơi mãi bên thềm.
Sài Gòn, thứ 7, nhân dịp BÙI VINH, TUẤN LINH đến thăm.
. . .
Nào xích lại gần đây cho không gian lắng đọng,
Cho thời gian ngưng, ghi một tấm hình,
trước lúc chia phôi, chan chứa ân tình
Ta lại hát bài ca: sinh ra trong khói lửa . . .
. . .
Phố vắng trông theo, xe dần khuất nẻo...
Tóc bạc người đưa, nhòa trong sương chiều,
Thôi ! trở vào thôi, đèn khoan mở
Đề giữ lâu hơn hình ảnh qua rồi.
Ấm trà lại đầy vơi kỳ niệm
Bóng tối dần tan trên phố nhỏ êm đềm...
Chốn ấy xa xôi , anh có ngủ,
Mưa cứ rơi ...
rơi mãi bên thềm.
Sài Gòn, thứ 7, nhân dịp BÙI VINH, TUẤN LINH đến thăm.
Đọc và cảm nhận được sự đa tài của Chí Nhân, người thường làm thơ không có gì lạ. Trong hoàn cảnh chiến đấu với bệnh tật, CN vẫn vững lòng và còn sáng tác, điều đó thật đáng quý, không phải ai cũng làm được.
Trả lờiXóaBài thơ của CH chuyển tải một tình cảm bạn bè sâu nặng và thật xúc động, đẩy sự vui mừng được gặp nhau vào cho chùm hoa tím là một sáng tạo đẹp, hoa nở để đón bạn, xôn xao chứ bùng nổ cũng xứng đáng . Câu cuối, đồng ý với HG là đoạn hay nhất, rất lãng mạn, phảng phất motip tiễn người qua sông Dịch, nhưng hay nhất là CN có một câu rất cảm động:
Thôi! trở vào thôi, đèn khoan mở.
Để giữ lâu hơn hình ảnh qua rồi...
Nếu bật đèn, hình ảnh bạn bè vừa ngồi đó có thể tan biến mất trong ánh sáng, vậy khoan đã, không bật vội, để giữ lại hình ảnh bạn ta thêm chút nữa, để nhấm nháp niềm vui gặp gỡ thêm chút nữa, hay lắm, rất hình ảnh và cũng tràn đầy tình cảm bạn bè.
Cố lên Chí Nhân, hãy viết đi, viết nhiều để chia sẻ, có thể vì thế mà bạn sẽ vui hơn và thấy cuộc sống đáng yêu hơn. (comment đã đăng ở blogk3)