Hôm 26/7 mình đi viếng mộ bố ở NTLS Nhổn, gặp cụ già đi viếng con trai. Nói chuyện với cụ và về viết nên những dòng này:
Chiều nghĩa trang
Mẹ già tóc bạc phơ,
Lưng còng
Tay chống gậy,
Những bước chân lẩy bẩy,
Đi giữa hai hàng mộ nghĩa trang.
Mẹ đi thăm mộ con,
Đứa con trai cưng của mẹ.
Mẹ thương nó
Mố côi bố từ tấm bé,
Lớn lên nào đã biết mặt cha.
Ngày ông ấy đi xa,
Cu cậu vẫn còn ẵm ngửa.
Mẹ nuốt nước mắt vào lòng, tần tảo nuôi con.
Đến ngày lớn khôn,
Nó nằng nặc đòi đi bộ đội.
Mẹ nhớ như in những lời nó nói:
“ Con phải đi trả thù cho cha”.
Dù trong bụng xót xa,
Nhưng làm sao ngăn
Chí trai của nó!
Bây giờ cu cậu đang nằm đó,
Dưới nấm mồ
Lặng im….
Xung quanh là đồng đội kề bên,
Vẫn hàng lối chỉnh nghiêm,
Thẳng dọc, bằng ngang,
Như duyệt binh thưở trước.
Vì dân, vì nước,
Chúng đã dâng cả tuổi thanh xuân.
Mẹ già lưng còng,
Tóc bạc bay theo gió,
Tay run run
Cắm những bông hoa vào lọ.
Và thắp những nén nhang.
Nước mắt lăn dài
Trên gò má
Đầy những nếp nhăn .
Thầm thì mẹ khấn:
” Con yêu ơi”,
“Đợi thêm một chút,”
“Rồi mẹ con mình lại gặp”,
“Mẹ lại ru con như tự thưở nào”.
“Ngủ yên nhé con trai thân yêu”
Bóng mẹ liêu xiêu trong ánh nắng chiều.
QV - 27/7/2013
Khắc khoải một nỗi đau.
Trả lờiXóaNhững bài thơ chân thực như thế này rất đáng để anh em em ta bớt chút thời gian bình luận và đồng cảm.
Trả lờiXóa