Thơ Đoàn Phú Hòa
Đêm thao thức con mơ về bên Mẹ,
vẫn rộng vòng tay, ấm áp nụ cười.
Hà Nội đó, sao như thời thơ trẻ
đền Ngọc Sơn luôn cuộn khói hương trầm
Nắng Gươm Hồ lung lay tầng Tháp Bút,
Thê Húc cầu cong soi sóng gợn tràn.
Con lại để nỗi lòng mình khao khát,
như cặp tình nhân lặng lẽ, dịu dàng.
Chấn Võ chuông ngân, Tây Hồ sương phủ,
gió lứt lay hàng liễu rủ bên đường.
Hà Nội phố, sao mà thân thương thế,
quán nước liêu xiêu gối tựa mạn tường.
Vội vã ra đi không lời li biệt,
khắc khoải trong lòng nỗi nhớ thiết tha.
Hình bóng Mẹ bên con sao da diết,
ngóng đợi ngày về dù ở mãi xa.
Đêm Âu giá, tuyết về con lại nhớ,
gió bấc, mưa phùn cái lạnh thấu xương.
Hoa chợ Tết như nu cười em nhỏ,
phảng phất đâu đây trên mọi nẻo đường.
Ba sáu phố dù đã vào dĩ vãng,
Năm Cửa Ô vẫn lặng lẽ đợi chờ.
Tấp nập ngược xuôi theo cùng năm tháng,
như những con tằm kéo mãi đường tơ.
Dẫu xa xôi nhưng tình con đâu cạn,
đêm lạnh canh trường day dứt, nhớ thương.
Về bên Mẹ dù mảnh đời đang rạn,
bỗng hoa thành thơ, vang rộn tiếng cười.
Séc, đêm 31.12.2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
" Quán Thơ BT" hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment